Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Bởi vậy, ta mãi chẳng hiểu được vì sao Phó Tùy Khanh lại đ.á.n.h với nó, hơn nữa còn đ.á.n.h mức dữ dội như .

đ.á.n.h nói lớn không lớn, cần xin lỗi là xong. 

Nhưng tiểu sư đệ này cố chấp cùng, khiến đại sư phụ để khỏi bị nói là thiên vị vị công tử quý tộc này, đành phải phạt nặng đôi .

Gọi là phạt nhẹ, nhưng với tiểu sư đệ thì quả thật chẳng dễ chịu nào.

10

“Sư tỷ còn nhớ dáng vẻ trước đây ta không?”

“Nhớ chứ.”

Ta vẫn còn đắm ký ức, nghe y liền cười khẽ:

“Ta còn đang nghĩ ngươi đ.á.n.h năm tám tuổi đấy. Cậu nhóc đ.á.n.h với ngươi tên gì nhỉ? Quên mất rồi, hình như họ Chu… nói mới nhớ, ngươi còn nhớ vì sao hai đứa đ.á.n.h không?”

Lúc đó, mọi người nghe nói là Phó Tùy Khanh tay trước, nhưng lý do y động thủ thì chẳng ai được, mà cậu nhóc kia ngậm c.h.ặ.t miệng không nói.

Phó Tùy Khanh cúi đầu, ta nhìn sang, đôi môi y mím lại rất c.h.ặ.t.

Tưởng rằng y sẽ không trả , ta định đổi đề tài thì nghe y khẽ nói:

đáng .”

Ta nhất thời chưa hiểu: “Hửm?”

“Người đó… nói năng bẩn thỉu.”

Ta cau mày: “Bẩn kiểu gì?”

sau lưng… nói…” 

Y khẽ ngẩng nhìn ta, lạnh lẽo, như nhớ tới điều gì khiến y vô cùng chán ghét, nói được nửa chừng thì dừng lại.

“Nói gì?” 

Ta .

“Nói… mấy bẩn thỉu con gái.”

Ta nghĩ ngợi một rồi đáp: 

thì đúng là đáng đ.á.n.h thật. Nhưng năm ấy sư phụ ngươi, sao ngươi lại không nói?”

Phó Tùy Khanh có vẻ hơi ngượng: “Ta không nói.”

“Không thì thôi.” 

Ta lắc lắc rượu tay. 

“Đúng rồi, ngươi bảo có tìm ta, là gì?”

“Sư tỷ, rồi ta tiêu đầu các người, ông ấy nói chuyến này các người trấn Khôn Sơn. Ta tính qua, có phải chiều mai là nơi không?”

“Phải, sao vậy?”

này.” 

chậm rãi nói: “Lần này ta kinh, nghĩ quãng đường không xa, lại quan đạo, nên không mang nhiều người theo. Không ngờ giữa đường gặp phải bọn sơn tặc, vài gia nhân đều hoảng sợ, thực sự chẳng dám tiếp…”

Ta nhướn mày: “Ngươi ta hộ tống ngươi kinh?”

Phó Tùy Khanh gật đầu: “Không để sư tỷ không công, ta trả giá này.”

Ta y đưa con số, liền nhướng mày:

“Khá rộng rãi đấy, tiểu sư đệ.”

“Ta không gấp. Nếu sư tỷ bằng , đợi sư tỷ giao hàng xong ngày mai, ngày kia quay lại nghỉ ngơi vài hôm rồi hãy được.” 

Y nói tiếp: “ khéo cổ chân ta vẫn còn sưng, đợi sư tỷ nghỉ đủ, ta hồi phục lúc.”

Ta khẽ lắc rượu, không nói gì.

Phó Tùy Khanh đợi một lát rồi

“Sư tỷ, chẳng lẽ tỷ không ?”

Ta khựng lại: “Không hẳn, nếu là hộ tống ngươi, ta tất nhiên sẵn . Bao nhiêu năm không gặp, hay có dịp trò … huống hồ lại có tiền.”

“Vậy sư tỷ đang bận Thời Diễn sao?”

Động tác lắc rượu ta khựng lại:

“Ngươi biết ta và …”

“Trước kia không biết. Vài tháng trước ta thăm người thân, phủ đại ca, tức là phụ mẫu Thời Diễn. Ta đó chưa lâu, nghe được đôi đồn phủ, nhưng chẳng nghĩ là nói sư tỷ.” 

Nói đây, Phó Tùy Khanh dừng lại một thoáng: 

“Nhưng khi nãy khúc quanh, ta nghe hai người nói … xin lỗi sư tỷ, ta không cố ý nghe trộm.”

“Không sao.” 

Ta đặt rượu xuống: “Nghe thì nghe thôi.”

Không xa, một con chim sẻ đậu cành rồi lại bay , sao lấp lánh, chúng ta đều im lặng hồi lâu.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Một lúc sau, Phó Tùy Khanh mới mở miệng nói tiếp:

theo ta kinh… là để cầu thân.”

Ta khựng người: “ à?”

“Có lẽ này không nên do ta nói, nhưng…”

an ủi ta à?” 

Ta cắt y, khẽ thở một hơi dài: 

“Không cần đâu, mọi đều đã qua rồi.”

Đúng là nên qua rồi.

Người ta sắp bước vào giai đoạn mới cuộc đời, còn ta vẫn đây ủ dột, thật chẳng sao.

Nhìn tiểu sư đệ có áy náy, ta không nhịn được mà cười:

“Bộ dạng gì ? đâu liên quan ngươi.”

“Nhưng ta đau cho sư tỷ.”

trăng như tấm lụa bạc phủ người y, mờ mờ sáng.

Y trông rất nghiêm túc, câu “ta đau ” kia chẳng giống giả dối.

ta chợt ấm lại.

Cảm giác được bằng hữu quan tâm bên cạnh vẫn luôn là điều dễ chịu, nhưng ta vốn chẳng giỏi ứng phó những cảm động.

Gió đêm khẽ thổi qua, ta đưa tay xoa đầu :

“Đơn này ta nhận, ngủ sớm .”

Nói rồi, ta đứng dậy, đưa tay :

ta cõng ngươi xuống không?”

Y đỡ tay ta, khẽ cong, mang theo ý cười:

“Không cần, ta lớn rồi, sư tỷ đừng coi ta là trẻ con nữa.”

“Được, được, được.” 

Ta nắm chắc tay y: “Vậy thì ta đỡ ngươi.”

Thiếu niên khẽ tựa vào ta, giọng nói rất nhẹ:

“Vậy… phiền sư tỷ rồi.”

11

Sáng sớm hôm sau, ta áp giải mấy tên sơn tặc dọc đường trạm gác gần nhất để đổi lấy tiền thưởng.

Khi quay lại nơi thì đúng giờ khởi hành.

Ta kiểm lại đồ một lần nữa, xác nhận không sai sót gì rồi chuẩn bị đường.

Lúc ấy trời hãy còn sớm, sáng mới ló, đại sảnh chẳng có mấy người.

Không biết nghĩ nào, ta lại quay đầu nhìn phía sau.

góc phòng, có một đôi đang nhìn ta, sâu thẳm, chứa đựng thứ cảm xúc khó mà phân rõ.

Người ấy ta quay lại, thoáng sững người, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ thường, mỉm cười giơ tay vẫy nhẹ:

“Sư tỷ, đường an.”

Ta khựng lại, giơ tay đáp lại từ biệt ấy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương