Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Con người vốn đầy mâu thuẫn.
Anh ấy đã chăm sóc tôi suốt mười năm, tôi không muốn anh ấy phải vào tù.
Nhưng nếu anh ấy giết tôi thì tôi cũng không muốn anh ấy được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tôi suy nghĩ rất lâu, rồi quyết định viết một bức thư tuyệt mệnh, với giọng điệu của một người tự sát.
Hỗ trợ tự sát chắc chắn sẽ bị kết án nhẹ hơn tội cố ý giết người, đúng không?
Triệu Doanh.
Em nguyện ý chết vì anh.
27
【Triệu Doanh, gặp thư như gặp mặt.】
【Khi anh đọc được bức thư này, em đã rời khỏi thế gian này rồi.】 Tôi ngậm bút cảm ứng, gõ từng dòng chữ trên màn hình máy tính bảng.
Thật đáng tiếc.
Rõ ràng tôi viết chữ rất đẹp, vậy mà di thư lại chỉ là một tệp điện tử, chẳng có chút nghi thức nào cả.
Nói ra thì, tôi và Triệu Doanh quen nhau cũng vì chuyện này.
Năm hai đại học, trường tổ chức dạ hội chào đón tân sinh viên.
Anh ấy biểu diễn đàn guitar và hát, còn tôi thì trình diễn thư pháp bút lông.
Trùng hợp thay, anh ấy hát bài hát tự sáng tác tên là “Hoa Anh Đào Đêm”, còn tôi thì viết chữ “Yíng” theo tám kiểu chữ khác nhau.
Cứ như vậy, giữa những lời bàn tán xôn xao mà chúng tôi quen nhau, yêu nhau, rồi đồng hành bên nhau.
Ba năm sau đó, chúng tôi là cặp đôi kiểu mẫu của trường, là đối tượng khiến bao người ngưỡng mộ.
Vì trong tên của cả hai chúng tôi đều có âm [yíng], có người đã mượn một câu thơ để miêu tả tình cảm của chúng tôi:
“Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ.” (Một dòng nước cách đôi bờ/ Đôi tim thổn thức mà tơ chẳng thành lời.)
Mãi về sau tôi mới hiểu được ý nghĩa của câu thơ này:
Những người yêu nhau chân thành bị Ngân Hà chia cắt, chỉ có thể lặng lẽ nhìn nhau mà chẳng thể cất lời.
Có lẽ, số mệnh của chúng tôi đã được định sẵn ngay từ cái tên.
28
【Anh đã từng hứa sẽ trở thành đôi tay, đôi chân của em.】
【Và anh thực sự đã làm được điều đó.】
Hai bên má và cổ có chút nhức mỏi, tôi thả lỏng rồi buông cây bút cảm ứng đang ngậm trên môi. Sợi dây co giãn kéo bút lên và khiến nó lơ lửng đung đưa trong không trung.
Cây bút cảm ứng được buộc vào một tấm gỗ nhỏ – đây là thiết bị mà Triệu Doanh tự tay làm cho tôi.
Bên trái cố định một chiếc ống hút để uống nước, ở giữa là cây bút cảm ứng, còn bên phải là một sợi dây đỏ nhỏ.
Nghiêng đầu sang trái thì động cơ sẽ hạ thiết bị xuống, giúp tôi dễ dàng ngậm lấy ống hút hoặc bút cảm ứng.
Nghiêng đầu sang phải thì động cơ sẽ nâng thiết bị lên, nó cũng tránh cản trở tầm nhìn của tôi.
Dù anh ấy bận rộn với công việc và không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, nhưng vẫn có thể làm đôi tay của tôi.
29
Sợi dây đỏ ngoài cùng bên phải là thiết bị khẩn cấp mà Triệu Doanh làm cho tôi.
Anh ấy nói rằng, chỉ cần tôi dùng răng cắn lấy dây đỏ và kéo mạnh thì anh ấy sẽ nhận được tín hiệu và lập tức chạy về nhà ngay.
Tôi chỉ từng dùng nó một lần.
Chuyện đó đã xảy ra bảy năm trước.
Hôm ấy, tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, có lẽ do gặp ác mộng nên tôi cảm thấy một nỗi cô đơn và buồn bã vô cớ tràn ngập trong lòng.
Trong cơn mơ hồ, tôi chợt nghĩ rằng Triệu Doanh đã bỏ rơi tôi, rằng anh ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Cảm xúc của tôi vỡ òa như con đê bị lũ cuốn trôi, nhấn chìm tôi trên chiếc giường bệnh chật hẹp chỉ rộng một mét.
Mười bảy phút sau khi tôi kéo dây đỏ, Triệu Doanh đã về đến nhà.
Anh ấy nhận được tín hiệu nên đã vứt bỏ mọi công việc trong tay, nhảy lên chiếc xe điện rồi liều mạng phóng đi.
Trên đường về, anh ấy vượt qua hơn chục đèn đỏ, thậm chí còn đi ngược chiều suốt một cây số trên cầu vượt.
Lúc chạy lên cầu thang anh ấy cũng đã ngã mấy lần.
Quần bị rách, đầu gối bê bết máu.
“Uyển Doanh, em sao vậy?”
Anh ấy ôm chặt tôi với giọng run rẩy.
Như thể một người sắp bị tuyệt vọng nhấn chìm, cuối cùng cũng nắm được cọng rơm cứu mạng.
Tôi không dám nói rằng mình kéo sợi dây đỏ chỉ vì quá nhớ anh ấy.
“Chồng ơi, em thấy chóng mặt quá, chắc bị tụt đường huyết rồi.”
Triệu Doanh bóc một viên kẹo, nhẹ nhàng nhét vào miệng tôi.
Đó là viên kẹo ngọt nhất mà tôi từng ăn.
30
Từ ngày hôm đó, số ống hút để uống nước tăng thành hai.
Một ống là nước ấm, một ống là nước ấm pha mật ong.
31
Ký ức là một giấc mộng xa xỉ.
Đủ ngọt ngào, đủ đẹp đẽ, nhưng cũng chỉ có bấy nhiêu.
Buổi trưa, tôi máy móc ăn từng miếng cơm mà chị Thôi mang đến.
Chỉ mong chị ấy rời đi sớm, để tôi có đủ thời gian viết nốt bức thư tuyệt mệnh của mình.
32
Trời dần tối, di thư cũng sắp đến hồi kết.
Nước mắt rơi xuống rồi lại khô cạn, lặp đi lặp lại một cách vô ích.
Tôi có thể dùng máy tính bảng để điều khiển đèn trong nhà, nhưng tôi thà chìm trong bóng tối.
Viết xong dòng cuối cùng, tôi đặt bút ký tên ở phần cuối bức thư.
Hạ Uyển Doanh.
Bộ gõ nhập sai ý tôi, biến “Uyển Doanh” thành “Hoa Anh Đào Đêm”.
Hoa Anh Đào Đêm…
Như có ma xui quỷ khiến, tôi mở trình duyệt và tìm kiếm “Ý nghĩa của hoa anh đào nở về đêm”.
— Tình yêu chớp nhoáng, ngắn ngủi.
33
Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi cảm giác có ai đó đang khẽ vuốt ve má mình.
Mở mắt ra, dưới ánh sáng yếu ớt của những vì sao ngoài cửa sổ, tôi thấy Triệu Doanh đang đứng bên cạnh, ánh mắt anh ấy có chút lảng tránh.
“Xin lỗi, Uyển Doanh.”
Giọng anh ấy rất nhỏ, nhưng đủ để tôi nghe rõ ràng.
“Anh không nên đánh thức em… nhưng thời gian sắp đến rồi.” Thời gian?
Anh ấy giơ điện thoại lên, màn hình sáng lên trong bóng tối.
Nửa đêm, 11 giờ 57 phút.
Chỉ ba phút nữa là một ngày mới sẽ bắt đầu.
Thì ra… tôi sẽ không thể sống đến ngày mai.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Triệu Doanh cất điện thoại đi, và trong khoảnh khắc màn hình vụt tắt, tôi thấy tay kia của anh ấy đang siết chặt một con dao.
“Em hiểu rồi.” Tôi nhắm mắt, thì thầm. “Uyển Doanh, có cần bật đèn lên không?”
Bật đèn?
Để tôi phải tận mắt nhìn thấy—người đàn ông tôi yêu nhất tự tay đặt dấu chấm hết cho cuộc đời này, một cuộc đời ngắn ngủi nhưng đầy đau đớn và bi thương sao?