Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Còn ta… mãi mãi chẳng thể giống như nàng ta.
Ta vô thức quay sang nhìn Thôi Kiệm.
Ánh mắt hắn đen thẳm đang nhìn chằm chằm ra phía trước, lặng lẽ đối diện với Tùy Ương Ca qua lớp màn xe.
Ta chợt cảm thấy mình không nên ngồi ở đây.
Thế nên ta nhẹ giọng hỏi:
“Ta có cần tránh mặt không?”
“Ta có thể xuống xe, dù sao cũng cách phủ không xa…”
Lời còn chưa nói hết, chưa đợi được câu trả lời của Thôi Kiệm thì đã nghe thấy tiếng thét đầy kinh ngạc của Tùy Ương Ca:
“Tùy Chiết Ý, sao ngươi lại ở đây!”
Thôi Kiệm khẽ nhíu mày, lạnh giọng:
“Điện hạ, xin giữ lễ.”
Dứt lời, hắn lại ra hiệu cho phu xe tiếp tục đi.
Phu xe vung roi, Tùy Ương Ca chỉ có thể đứng tránh sang một bên.
Bên trong xe ngựa lại trở về tĩnh lặng.
Cho đến khi xe dừng trước cổng phủ công chúa.
Lúc ta chuẩn bị xuống xe, Thôi Kiệm bỗng nhiên lên tiếng:
“Ta và nàng ấy đã là chuyện quá khứ.”
“Nàng không cần bận lòng nữa.”
Ta chỉ thuận theo rồi gật đầu.
Thôi Kiệm thoáng ngẩn ra một chút.
Cung nữ đã tiến tới dìu ta xuống xe, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Thôi Kiệm lại bất chợt hỏi:
“Lúc nãy, nàng định hỏi ta điều gì?”
3
Thôi Kiệm xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị.
Mẫu phi của Tùy Ương Ca là Quý phi nương nương, cũng là con gái dòng chính của một đại gia tộc.
Phụ hoàng lại không muốn bọn họ trở thành thông gia.
Nhưng người như Thôi Kiệm, chỉ khi lấy công chúa thì phụ hoàng mới yên lòng.
Cho nên, thật ra năm đó ta vốn chẳng có quyền lựa chọn.
Thôi Kiệm cũng không có quyền lựa chọn.
Rõ ràng đã có người trong lòng, vậy mà vẫn bị ép phải cưới ta.
Hắn từng thích ta sao?
Đáp án cho câu hỏi này đã hiển nhiên đến mức không cần suy nghĩ.
Thành thân ba năm, ta chưa từng nhận được dù chỉ một chữ, một câu từ hắn.
Ta lắc đầu, nói với Thôi Kiệm: “Không có gì.”
Nghe vậy, hắn khẽ mím đôi môi mỏng. Đó là thói quen của hắn mỗi khi không vui.
Ta không biết vì sao hắn lại không vui. Mà hiện giờ ta cũng chẳng muốn tìm hiểu nữa.
Bước đi được vài bước thì ta quay đầu nhìn hắn, hỏi:
“Tối nay có tiện không?”
Thôi Kiệm nhìn ta, ánh mắt hắn tối lại và yết hầu khẽ chuyển động.
Sợ hắn nghĩ nhiều nên ta vội vàng bổ sung ngay:
“Ta có chuyện muốn nói với chàng.”
Ta muốn cùng hắn bàn bạc thật kỹ về chuyện hòa ly.
Thật ra trong lòng ta vẫn có chút không nỡ.
Dù sao thì trong mắt người ngoài, Thôi Kiệm đúng là một phu quân tốt.
Ta cũng từng thật lòng vui mừng vì đã lấy hắn.
Dù tình cảm không được đáp lại, nhưng cũng chẳng đến mức đau lòng khắc cốt ghi tâm.
Thế nhưng đến hôm nay, ta không còn được sủng ái, cũng chẳng có ngoại tộc chống lưng, lại càng không được Thôi Kiệm thương yêu.
Cứ chiếm giữ danh phận phò mã của hắn như vậy, thực sự là một chuyện quá mạo hiểm.
Thôi Kiệm bận rộn công vụ, ta sợ hắn không có thời gian dành cho ta, nên khi nói ra những lời này thì ta vô cùng nghiêm túc.
Thôi Kiệm hỏi: “Chuyện quan trọng sao?”
Ta gật đầu.
Hắn đáp một tiếng: “Được.”
Nhưng đêm ấy, rốt cuộc ta vẫn không tìm được cơ hội để nói ra.
Ta tính toán khoảng thời gian Thôi Kiệm dùng xong bữa tối, liền chải chuốt đôi chút rồi đi về phía viện của hắn.
Mặt trời đã dần khuất sau núi.
Bầu trời rực rỡ tựa ban ngày, như thể vẻ đẹp cuối cùng trước khi hạ màn.
Nhưng ta còn chưa kịp đến viện của Thôi Kiệm thì đã trông thấy bóng lưng hắn vội vã rời đi.
Gia đinh ôm theo áo choàng dày và hấp tấp đuổi theo phía sau.
Hắn bước đi vội vã, sải chân lớn, hiếm khi ta thấy dáng vẻ hắn cuống quýt như vậy.
Khi lướt qua ta, sắc mặt gia đinh có chút cứng ngắc.
Ta hỏi:
“Thôi Kiệm có nói sẽ đi đâu không? Khi nào sẽ về?”
Gia đinh lắp bắp đáp:
“Nô tài… nô tài không rõ, chỉ nghe thấy phò mã lẩm bẩm hai chữ ‘Điện hạ’, rồi vội vã rời đi…”
“Hình như có người uống say, cưỡi ngựa rồi chẳng may ngã xuống.”
Điện hạ?
Người có thể được Thôi Kiệm gọi là “Điện hạ” chỉ có duy nhất một người.
Trước khi thành thân, Thôi Kiệm gọi ta là “Đại Công chúa Điện hạ”, gọi các huynh đệ muội muội của ta là “Đại Hoàng tử Điện hạ”, “Ngũ Công chúa Điện hạ”.
Chỉ khi gọi Tùy Ương Ca, hắn mới dùng vỏn vẹn hai chữ “Điện hạ”.
Tựa như, nàng ta là sự tồn tại duy nhất.
Còn hắn lại là vị thần tử trung thành nhất của nàng ta.
Có lẽ ta đã không cần phải giãy giụa nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Thôi Kiệm cũng trở về.
Sắc mặt hắn mệt mỏi, lông mày nhíu chặt, đôi mắt vương chút phiền muộn, phía bên dưới còn vệt xanh thẫm.
Hắn đang day day mi tâm, vừa nhìn thấy ta liền thoáng sửng sốt.
Chợt nhớ ra tối qua đã thất hẹn với ta nên hắn bèn cất giọng:
“Xin lỗi, hôm qua xảy ra chuyện gấp…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn đã rơi xuống tờ hòa ly thư trên tay ta.
Bước chân cũng chợt khựng lại.
4
Khi ta bắt tay vào chuẩn bị rời khỏi kinh, Thôi Kiệm lại trở về.
Hôm nay không phải ngày hắn được nghỉ.
Trong lòng ta có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Các tỳ nữ vẫn cẩn thận thu dọn đồ đạc một cách gọn gàng và trật tự.
Thôi Kiệm khựng lại một chút mới hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”
Phụ hoàng đã lập con trai của Quý phi, cũng chính là huynh ruột của Tùy Ương Ca làm thái tử.
Ta đã đánh mất địa vị ngày xưa, nên hiện tại khi vẫn còn giữ được chút thể diện, ta nên sớm rời khỏi đây và đến phong địa là lựa chọn tốt nhất.
Ta chỉ nói với Thôi Kiệm về chuyện hòa ly, nhưng chưa từng nói với hắn rằng ta sẽ sớm rời kinh.
Thứ nhất, ta không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước khi xuất phát.
Thứ hai, khi ta rời kinh thì giữa ta và Thôi Kiệm đã chẳng còn quan hệ gì nữa, cũng không cần thiết phải báo cho hắn biết.
Ta nhớ lại hai ngày trước.
Thôi Kiệm về nhà, ta đưa thư hòa ly cho hắn.
Hắn nhíu mày mà chăm chú nhìn thật lâu.
Ánh mắt hắn sắc bén đến mức khiến ta cảm thấy áp lực.
Lần cuối cùng ta thấy hắn bộc lộ sự sắc sảo như vậy là khi có người lỡ lời nói muốn gả Tùy Ương Ca đi hòa thân.
“Vì sao nàng muốn hòa ly?”
Ta nghĩ tình cảm phu thê ba năm, cả ta và hắn đều không có lỗi. Khi chia ly thì vẫn nên giữ thể diện và sự ôn hòa.
Vì vậy, ta cẩn thận lựa lời mà nói: