Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nguyên Nguyên, con sẽ không nghĩ mẹ thật sự bị tâm thần chứ?”
Tôi lắc :
“Chắc chắn đã người tung tin trước, để mọi người mặc định mẹ bệnh.
Rồi tìm cách chọc mẹ nổi giận, mẹ vừa gây chuyện phải thành thật lời đồn sao?
lúc sẽ lấy cớ mẹ quậy phá mà đưa mẹ vào viện tâm thần điều trị.”
đây, mắt mẹ tôi hận ý càng sâu.
“Bao năm làm vợ chồng, không ngờ ông nhẫn tâm với mẹ vậy!”
Tôi khuyên mẹ nhịn chút, đừng để rơi vào bẫy của .
Bà mới cố nén giận, bước vào linh đường.
5
Tôi thở phào, thì điện thoại túi reo lên.
“Nguyên Nguyên à.”
giọng của giúp việc.
“Mấy gói đậu phộng hạt dưa con để phòng đều mốc hết rồi!
Không được đâu, thứ vào khi nguy hiểm tính mạng đấy.
Để vứt nhé?”
Tôi nhìn tấm ảnh bà nội đang lặng lẽ treo linh đường, không vui không buồn.
“Ừ, không cần nữa, vứt .”
“À, bỏ vào thùng rác nguy hại nhé .”
Cúp máy, từ bước ra.
Anh cầm theo nắm :
“Nguyên Nguyên, cả ngày nay em chưa phải không? Anh em bị hạ đường huyết, vài viên .”
Tôi nhận , nhẹ:
“Cảm ơn, anh còn .”
Nói ra thì tôi với không xa lạ .
Chúng tôi cùng tiểu ở trường làng, sau lên thị trấn trung .
cấp tôi về bên bố mẹ, còn anh thi vào trường trọng điểm ở huyện.
nói sau khi tốt nghiệp đại , anh thi đỗ vào làm ở huyện, coi chỗ đứng.
Tôi bóc viên bỏ vào miệng, vị ngọt lan ra, nheo mắt :
“Anh còn hồi không, ngày nào em dậy từ tờ mờ sáng chẻ củi gánh nước nấu cơm, bận xong mọi việc thì còn thời gian sáng, vội vàng chạy trường.
trưa, những đứa trẻ khác đều cơm mang theo, dở nhất bánh màn thầu với dưa muối.
Chỉ em , chỉ biết chạy vào nhà vệ sinh uống nước lã đỡ đói.
Hôm , em thật sự đói hoa mắt, vừa hay thấy anh đang bóc , em xin viên, hứa về nhà sẽ trả anh.”
Tôi bất chợt , ra chuyện buồn lắm:
“Anh người nói em bị hạ đường huyết mà còn , bảo em rõ ràng tham , muốn lừa của anh.”
Tôi lấy tay che miệng, cúi mà không ngừng.
thì mặt mày tái mét:
“Nguyên Nguyên, xin lỗi, lúc anh còn nhỏ.”
Tôi ngẩng , vỗ vai anh:
“Sao em trách anh chứ. Tuy cuối cùng anh không em , còn rêu rao em ma đói thai, nhưng tất cả đều chuyện trẻ con, qua lâu rồi.”
tôi nói thế, sắc mặt khá hơn.
“Nguyên Nguyên, anh không biết hồi em khổ vậy. Yên tâm, sau này anh sẽ bù đắp em gấp bội.”
Tôi gật , tỏ ý cảm ơn.
6
ngày sau, bà nội xuất tang.