Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Chỉ là, hôm đó sau khi trở về phủ. Ta hoảng loạn và ngồi đợi rất lâu, khẩn thiết muốn gặp Thôi Kiệm một lần.

Nhưng chỉ nghe hạ nhân báo lại rằng Tùy Ương Ca đã lập đài để tranh luận với quần nho sĩ, lớn tiếng mắng những kẻ muốn ép nàng ta đi hòa thân. Bất kể ai khuyên can cũng vô ích.

Bất đắc dĩ thay, có người mời Thôi Kiệm đến đó.

Ta đã đợi đến canh ba mà hắn vẫn chưa trở về.

Cũng chính trong đêm đó, ta bỗng nảy ra ý định hòa ly.

Ý nghĩ này một khi đã xuất hiện thì như cỏ dại mọc tràn lan, không thể kìm nén lại được.

Lúc này đây, ta ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Kiệm.

Hắn ngồi ngay ngắn ở đó, vẫn phong nhã như ngày nào.

Và cũng lạnh lùng xa cách như ngày nào.

Ta không hề mong đợi hắn sẽ đứng ra giải vây cho mình.

Có lẽ hắn thậm chí còn không biết ta không thể ăn được đậu phụ.

Ta mỉm cười với Thái tử, sau đó đặt đũa xuống.

Thái tử vui mừng, vừa định nhân cơ hội này để làm lớn chuyện thì thấy ta cầm lấy một chiếc muỗng và múc một thìa đầy.

Miếng đậu phụ trắng ngần, trong suốt như ngọc đã chạm đến môi ta.

Ta thật muốn xem thử xem, nếu ta ngã xuống ngay tại đây thì liệu hắn ta – kẻ đã ép tỷ tỷ mình phải tự vẫn – có còn có thể ngồi trên vị trí Thái tử nữa hay không?

Thái tử rõ ràng đã hiểu ý định ta.

Hắn ta trợn tròn mắt nhìn ta đầy kinh hoàng.

Thôi Kiệm dường như có cảm giác gì đó nên cũng quay sang nhìn ta.

8

Thái tử đập mạnh lên bàn rồi đứng dậy.

Mọi người đều giật mình kinh hãi.

“Cô… Cô…”

Hắn không nghĩ ra được lý do, ta chẳng buồn bận tâm nên chỉ đưa thìa lên miệng.

“Cô cũng muốn ăn!”

Ta khựng lại.

Sắc mặt thái tử vô cùng khó coi, hắn ta ấp úng nói: “Đại hoàng tỷ hãy thứ lỗi cho, cô… cô cũng muốn trường thọ…” Mọi người không hiểu đầu đuôi thế nào.

Có kẻ nhịn không được mà bật cười.

Dù sao hắn ta cũng là thái tử một nước, ta liền thu lại thế tấn công.

Thái tử sai người mang đĩa đậu phụ kia trở lại trước mặt hắn ta.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn ta nhịn cơn ghê tởm mà khó khăn gắp lấy một miếng bỏ vào miệng.

Người ngoài có thể không hiểu, nhưng Thôi Kiệm nhất định đã nhận ra.

Đĩa đậu phụ ấy, ta vốn không thể ăn.

Ta rời tiệc sớm, chỉ mới đi được nửa đường thì liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Thôi Kiệm vài bước đã đuổi kịp ta.

Hắn bước đến bên cạnh ta. Khoảng cách vô cùng gần, giống như cách hắn đứng cạnh Tùy Ương Ca khi nãy.

Ta ngẩng lên liền có thể thấy rõ đường nét sắc bén nơi cằm hắn.

“Ta về cùng nàng.”

Ta nói: “Ta ăn có phần nhiều, muốn đi dạo một chút.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên ta thẳng thừng từ chối đi cùng hắn.

Vẻ mặt Thôi Kiệm thoáng cứng lại. Hắn nói: “Vậy ta có thể đi cùng nàng…”

Ta ngắt lời hắn: “Thôi lang quân, ta và chàng đã hòa ly.” Nói xong, ta không ngoảnh lại mà trực tiếp cất bước rời đi.

Thoáng chốc đã đến ngày hôm sau, ngày ta khởi hành.

Sáng sớm.

Ta vào cung để bẩm báo phụ hoàng chuyện hòa ly. Ta quỳ xuống, nói: “Nhi thần tự ý quyết định, xin phụ hoàng thứ tội.”

Trong phòng, mùi thuốc đông y nồng đậm.

Một lát sau, người cũng cất lời: “Hôm nay đã đi à, có phải gấp gáp quá chăng?”

Thấy ta kiên quyết đến vậy nên người không nói thêm gì nữa.

Người cũng hiểu nơi kinh thành này, ta không nên ở lại lâu.

Trở về phủ công chúa. Hạ nhân đã chuẩn bị xong xuôi, từng cỗ xe ngựa chỉnh tề xếp hàng trước cổng.

Thôi Kiệm đứng đó mà lặng lẽ nhìn ta.

Ta vốn không muốn gặp mặt hắn. Nhưng suy nghĩ một lúc thì ta vẫn quyết định đến chào từ biệt.

Hắn mím môi, khẽ đáp một tiếng.

Khi ta quay người đi thì cổ tay đột nhiên bị giữ chặt.

Ta ngoảnh lại nhìn Thôi Kiệm, ta khẽ vùng vẫy, vậy mà không thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

Dứt khoát, ta bèn buông lời trêu đùa:

“Thôi lang quân, ba năm qua đã làm lỡ duyên của chàng, đó là lỗi của ta. Nhưng chẳng lẽ chàng còn định không để ta đi sao?”

“Ta còn muốn sang Mân Châu tìm một vị phò mã nữa kìa!”

Thôi Kiệm mím môi chặt hơn, sắc môi tái nhợt.

“Chỉ mong Thôi lang quân sớm cùng người trong lòng kết thành giai ngẫu.” Ánh mắt Thôi Kiệm lóe lên chút hoang mang.

Một lúc sau, hắn khẽ nói: “Ta sẽ tâu với Hoàng thượng rằng những năm qua không phải lỗi của nàng.”

“Mân Châu đường xa núi cao, nàng có thể ở lại kinh thành tìm một lang quân khác…”

Ta cười cười và cắt ngang lời hắn:

“Đa tạ Thôi lang quân đã lo lắng. Nhưng nếu ta ở lại thì e rằng Tùy Ương Ca sẽ không vui đâu.”

Vừa nhắc đến ba chữ “Tùy Ương Ca”, lực nắm trên cổ tay ta cuối cùng cũng được nới lỏng.

Ta nhân cơ hội đó mà giật tay ra. Trước khi Thôi Kiệm kịp phản ứng, ta đã nhanh chóng trèo lên xe ngựa.

Thị nữ rất tinh ý nên cao giọng hô: “Khởi giá——”

Tiếng vó ngựa dồn dập.

Bụi cuốn mịt mù.

Đó chính là ngày cuối cùng ta ở lại kinh thành.

Nhiều năm sau.

Tình cờ nghe người quen của Thôi Kiệm nhắc đến.

Họ nói rằng, về sau Thôi Kiệm từng uống say và lặp đi lặp lại rất nhiều lần——

Hôm đó, hắn không nên buông tay.

9

So với kinh thành thì ở Mân Châu ấm áp hơn nhiều.

Hoa đào nở rộ, không khí mùa xuân cũng đến sớm hơn chốn kinh kỳ. Ta thích tiết trời như thế này.

Mang theo y quan phần mộ của mẫu hậu, ta quyết định an cư ở Mân Châu.

Năm thứ ba xuân về.

Ta nghe tin Thôi Kiệm và Tùy Ương Ca đã đính hôn, nên bèn sai người đưa lễ mừng sang đó.

Hai năm nay, chẳng phải ta chưa từng nhớ đến Thôi Kiệm.

Trong những ngày xuân liễu bay phấp phới, trong những đêm hạ vang tiếng ve sầu.

Hay cả những khi tuyết đông rơi trắng trời, có đôi lúc ta cũng nhớ đến hắn.

Nhớ đến gương mặt tuấn tú ấy, nhớ những ngón tay thon dài kia…

Nhớ đến dáng hắn cùng Tùy Ương Ca đứng kề bên nhau.

Không rõ từ bao giờ, nỗi nhớ ấy đã len lỏi vào trong lòng.

Có lẽ là ngày ta đi ngang ruộng nương và có người gọi một tiếng “Công chúa”, rồi dâng tặng một giỏ lê.

Thị nữ định từ chối, nhưng người ấy khăng khăng bắt ta nhận, nói rằng từ khi ta đến thì thuế má đã giảm đi nhiều.

Có lẽ là một ngày khác.

Thị nữ báo lại, hai tiểu khất cái ta từng cứu khi trước, vì có kẻ phỉ báng ta nên liền xông vào đánh nhau giữa phố.

Bất chợt, Thôi Kiệm biến mất, không một dấu vết.

Hôm nay, có người từ kinh thành đến thăm thân, nói là cố nhân đến dâng thiếp bái kiến.

Người đến là một đôi tiểu phu thê.

Phu nhân xiêm y lộng lẫy, váy vóc là kiểu dáng ta chưa từng thấy qua. Hẳn là mốt thịnh hành ở kinh thành bây giờ.

Ta suy ngẫm một hồi, mới nhớ ra ta từng gặp họ trong một yến tiệc.

Phu nhân đưa trượng phu ra ngoài, nói rằng muốn cùng ta bàn chuyện nữ nhi.

Nhìn bộ dáng nàng cố tình thần bí đó nên ta cũng có đôi phần tò mò.

Tùy chỉnh
Danh sách chương