Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Chẳng lẽ sau khi ta rời đi, kinh thành đã xảy ra chuyện thị phi gì lớn chăng?

Nhưng không ngờ, nàng ấy lại cất lời:

“Đại công chúa điện hạ, người nói xem, sao người lại nỡ bỏ Thôi lang?”

“Ta nhìn ra được, trong lòng y cũng có người, chỉ là chính y cũng không hay biết mà thôi.”

“Y cứ làm ra vẻ chẳng có chuyện gì, thế mà đột nhiên lại ngất xỉu, khiến bệ hạ cũng kinh hoàng một phen.”

“Thái y xem mạch, nói là y đã sốt đến mê loạn rồi.”

Lời nàng ấy nói, ta chẳng hề muốn nghe.

Thị nữ nhanh nhẹn dâng điểm tâm, hết đĩa này đến đĩa khác, vậy mà cũng không chặn nổi miệng nàng ấy.

May thay Vân Hà đã đến.

Hắn ta chính là ca ca của hai tiểu khất cái ta từng cứu khi trước.

Lúc hắn ta bước vào, vị phu nhân vốn đang huyên thuyên không ngớt bỗng sững sờ.

Chỉ bởi lẽ dung mạo hắn ta thực sự tuấn tú khác thường.

Da hắn ta trắng tựa tuyết, mái tóc đen nhánh gợn sóng, đôi mắt biếc lấp lánh như ngọc bích.

Mẫu thân hắn ta vốn là hồ cơ, sau khi tạ thế liền bị chính thê vứt bỏ.

Khi ta gặp bọn họ, Châu Nhi, là muội muội hắn bị người khác nhìn thấu là nữ nhi, suýt bị cưỡng ép bắt đi.

Thiếu niên tuổi mười lăm mười sáu, thân cô thế cô thì sao có thể chống lại một đám khất cái trưởng thành, lại càng không đủ sức bảo hộ muội muội bé nhỏ.

Ánh mắt hắn ta sắc bén tựa như dao, toàn thân đẫm huyết, dù bị giẫm gãy chân vẫn không chịu buông tay khỏi muội muội.

……

Hiện giờ thì thiếu niên kia đã cao hơn ta.

Hắn ta chạy đến rồi thuần thục quỳ xuống dưới chân ta, sau đó ngước mắt nói:

“Điện hạ, muội muội vào miếu cầu được bùa bình an, muốn kính dâng điện hạ.

Nhưng nàng e thẹn không dám tự mình tới.”

Ta còn chưa kịp mở miệng thì vị phu nhân kia đã hoảng hốt kêu lên:

“Đại Công chúa điện hạ, cớ sao có thể giao thiệp cùng kẻ huyết thống tiện hèn như vậy—”

Ta cắt lời nàng:

“Cẩn thận lời nói.”

Cung nữ tiến lên tiễn khách, phu nhân rời đi mà trong mắt vẫn ngập tràn bất mãn.

Nàng ấy hồi kinh dĩ nhiên sẽ thêm mắm dặm muối, khuếch đại sự tình ngày hôm nay.

Điều này ta đã sớm lường trước được.

Chỉ là không ngờ, lời đồn có thể hoang đường đến bậc này.

Bằng hữu thân tín gửi thư cho ta, bảo rằng—

Ban đầu, có kẻ đồn đại gia nhân trong phủ ta đều là tiện dân Nam Man.

Về sau, lại lan truyền rằng ta tư dưỡng một vị nam sủng người Man.

Từ một vị thành mười tám vị.

Truyền mãi truyền mãi, cuối cùng lại biến thành ta sớm đã sinh hạ một đứa trẻ Man tộc.

Ta vội vã đi Mân Châu, chẳng qua là để mẫu tử được đoàn tụ.

Ta cười. Cười đến nỗi tức giận cũng hóa hư không.

Lúc ta nhận được phong thư kia, đúng lúc Vân Hà dẫn theo Vân Đậu tới dâng bùa bình an.

Tiểu cô nương tựa tiên đồng bấm ngón tay mà đếm, rồi nghiêng đầu nói:

“Điện hạ so với ca ca lớn hơn sáu tuổi, sao có thể sinh ra ca ca được?”

“Nếu đã oan uổng như thế, chi bằng—”

“Ca, huynh gọi điện hạ một tiếng mẫu thân đi… Ai da! Ca, sao huynh đánh muội!”

Vân Hà vội vàng che miệng muội muội, cuống quýt hướng về phía ta tạ tội.

Hắn ta lấy tay bịt kín miệng nàng ấy, mà khi cúi đầu xin lỗi, lại gấp đến mức luống cuống.

Ta “phụt” một tiếng bật cười.

……

Mấy tuần trà sau, Vân Hà dẫn Vân Đậu rời đi.

Lúc hai người bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên ta linh quang chợt lóe, cất lời: “Vân Đậu, có nguyện bái ta làm nghĩa mẫu không?”

10

Ta thực lòng yêu quý Vân Đậu. Tuổi nàng vừa độ có thể làm con gái ta. Năm mười bảy ta gả cho Thôi Kiệm, nếu khi ấy có con thì lúc này hẳn cũng đã sáu bảy tuổi.

Huống hồ, ta thực chẳng có ý định tái giá.

Lời nói với Thôi Kiệm về chuyện tuyển phò mã lần nữa, kỳ thực chỉ là lời giả dối.

Chỉ là, điều khiến ta có phần hụt hẫng—

Vân Hà kéo Vân Đậu, “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ta.

Hắn ta dập đầu sát đất, lời từ chối từng câu từng chữ rõ ràng, tuyệt không phải là nói lời khách khí.

“Điện hạ đối với huynh muội chúng thần đã đủ tốt rồi.”

 “Trong lòng Vân Đậu, nàng coi điện hạ là thân tỷ tỷ!”

Nói đến thế rồi nên ta cũng đành thôi.

Ngày tháng trôi qua an nhàn, chẳng mấy chốc đã bước vào hạ.

Vân Hà và Vân Đậu như được ăn tiên đan, lớn nhanh như gió, cao ráo và thanh tú.

Mỗi khi bước trên phố sẽ luôn có người ngoái lại nhìn.

Dẫu Vân Hà không phải danh gia vọng tộc, nhưng ai ai cũng biết, hắn ta là người của phủ công chúa. Thế nên, có người tìm đến và muốn gả con gái cho hắn ta.

Người đến là một phú thương bản địa, nhà có mười hai ái nữ nhưng lại để tùy hắn ta chọn lựa.

Nếu hắn ta có thể cưới một nữ tử thương hộ, về sau hậu duệ ắt sẽ không còn mang thân phận nô bộc nữa.

Đáng tiếc, không rõ vì cớ gì mà Vân Hà đều cự tuyệt.

Gương mặt hắn ta vẫn lưng chừng giữa thiếu niên và thanh niên, tinh mỹ như nhân vật bước ra từ bức họa tiên giới.

Hắn ta nói: “Thần chỉ muốn ở bên điện hạ, chưa có ý thành thân.”

Ta nhướn mày, cười nhạt:

“Ngươi thành thân rồi, vẫn là người thân cận bên ta, việc gì phải lo nghĩ như vậy?”

Vân Hà cúi đầu mà không nói thêm lời nào. Ta đại khái cũng đã hiểu.

Chẳng qua lòng ngưỡng mộ cùng cảm kích, tuổi hắn ta vẫn còn nhỏ, chỉ e chưa phân được rõ ràng.

Qua vài năm nữa hẳn hắn ta sẽ nghĩ thông suốt.

Khi ấy hắn ta cũng tròn hai mươi tuổi, ta sẽ tìm cho hắn ta một nữ tử hợp ý, dựng cho họ một mái nhà tranh ấm cúng.

Ta tính toán rất chu toàn, nhưng chẳng ngờ được thế sự vô thường.

11

Vân Đậu không thích mùa hạ, nàng ấy rất sợ nóng. Bên chỗ ta có băng nên nàng ấy liền vui vẻ quấn quýt ta chẳng rời.

Đôi chân nhỏ đong đưa trong nước hồ, đùa nghịch bầy cá.

Trước mắt, một mảng sen xanh trải rộng đến tận chân trời, những đóa liên hoa yêu kiều vươn thẳng mà đứng.

Ta phe phẩy quạt rồi lười nhác tựa vào tháp.

Khi Thôi Kiệm đến, liền trông thấy một cảnh như vậy.

Dung mạo hắn có phần xốc xếch, y phục cũng không được ngay ngắn.

Ánh mắt hắn thoáng chốc dừng lại trên người Vân Đậu.

Nhìn thấy dung nhan của nàng ấy, hắn dường như nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Ta khẽ cười, hắn đây là lo lắng ta thực sự đã sinh một đứa con ở nơi này ư?

Thôi Kiệm mở lời, giọng hơi khàn:

“Tùy Chiết Ý…”

“Điện hạ, nho lạnh đã mang đến.”

Vân Hà từ trong phòng bước ra, hơi thở nhẹ nhõm của Thôi Kiệm lại cứng đờ.

Bên trái ta là Vân Đậu dựa sát, bên phải là Vân Hà đang quỳ và tỉ mỉ lột từng quả nho dâng ta.

Thôi Kiệm đứng ngoài đình, dường như bị ngăn cách với ta bởi sông Sở nước Hán.

Ba năm trôi qua, vạn sự đúng là đã đổi thay.

Giờ phút này gặp lại, thật chẳng khác gì người dưng.

Hàng mày đôi mắt hắn vẫn như xưa, chỉ là nay nhìn vào chỉ khiến người ta chán ghét.

Ta mở miệng: “Nghe nói Thôi lang quân đến đây rất gấp, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương