Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tùy Chiết Ý.”
Thôi Kiệm dường như không nghe thấy lời ta, chỉ chăm chăm nhìn ta…
“Dù người bị đày tới đây, rốt cuộc vẫn là công chúa. Cớ sao lại tự hạ thân phận mà giao du cùng những kẻ này?”
Sắc mặt ta lạnh xuống.
“Thôi lang quân, đây là phủ công chúa của ta. Ta muốn ở cùng ai, thì ở cùng người đó.”
“Chẳng lẽ, ta đã sa sút đến mức ngay cả chuyện này cũng chẳng thể tự mình quyết định hay sao?”
Lông mày Thôi Kiệm nhíu lại chặt hơn.
Ánh mắt hắn đang nhìn ta, ngoài kinh ngạc thì dường như còn có chút tổn thương.
Có lẽ, ta chưa từng đối xử với hắn bằng giọng điệu nghiêm khắc đến thế. Dù đi đến bước đường hòa ly, ta vẫn luôn giữ nụ cười trên môi.
Thực ra, đây chẳng phải điều ta muốn.
Chỉ là ta đã quen rồi, nhiều năm qua mẫu hậu vẫn luôn dạy ta thế này. Ta là trưởng công chúa nên phải có phong thái hoàng gia, phải chăm sóc đệ muội, phải độ lượng, phải bao dung, phải thấu hiểu lễ nghi, phải…
Từng quy tắc, từng khuôn khổ, chúng giống như gông xiềng giam cầm ta bên trong.
Mặt nạ nặng nề đội lên suốt ngày qua tháng lại, đã dính liền da thịt mà chẳng thể gỡ xuống.
Chỉ có tự do, chỉ có khi nhìn thấu những xiềng xích ấy, ta mới có thể một lần nữa, sở hữu gương mặt không cần phải cười với bất kỳ ai.
Giống như lúc này đây.
Ta khẽ ngẩng cằm, lạnh nhạt nói:
“Thôi lang quân, chàng quản quá nhiều rồi.”
Thôi Kiệm dường như không hiểu được ý đuổi khách của ta.
Hắn nói: “Tùy Chiết Ý, nàng hòa ly với ta là vì Tùy Ương Ca, đúng không?” Ta không muốn đáp nên liền xoay người rời đi.
Thôi Kiệm chặn đường ta, dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu hắn lại vô cùng chắc chắn.
Ta nhìn vào đôi mắt quen thuộc ấy, không hiểu vì sao một người thông tuệ như hắn, đến tận bây giờ vẫn cứ cố chấp với những điều vô nghĩa.
“Tùy Chiết Ý, sao nàng lại nhẫn tâm đến vậy?”
“Sao nàng lại lừa ta, nói rằng không thể tiếp tục sống bên cạnh ta?”
Giọng nói của Thôi Kiệm hơi run rẩy.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ trên gương mặt đó lại có vẻ nghẹn ngào. Cũng không biết có phải ta nhìn nhầm hay không.
Bỗng, Vân Đậu lớn tiếng gọi: “Điện hạ, ta đói rồi!”
“Chẳng phải vừa mới ăn sao?”
Dù nói vậy, nhưng ta vẫn không nỡ để nàng ấy chịu đói, ta vội sai nhà bếp chuẩn bị điểm tâm.
Nhân cơ hội này ta dắt tay Vân Đậu rời đi.
Đi rất xa rồi, nhưng Thôi Kiệm vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cuối cùng, hắn lẻ loi hỏi một câu:
“Ngày đó, nếu ta quay về, có phải nàng sẽ không hòa ly với ta không?”
Ta không trả lời.
12
Thôi Kiệm xuất hiện, tựa như quỳnh hoa thoáng nở rồi tàn.
Một ngày nọ Vân Đậu hỏi ta, vị ca ca anh tuấn kia là ai, cớ sao không còn đến đây nữa?
Ta chỉ đáp, đó là một cố nhân chẳng thuộc về nơi này.
Vân Đậu chớp mắt, xoay xoay tròng mắt rồi hỏi:
“Điện hạ có phải thích hắn không?”
Ta bật cười: “Ngươi lấy đâu ra ý nghĩ ấy?”
Vân Đậu ưỡn ngực, hùng hồn đáp: “Ta hai mắt đều chẳng nhìn ra!”
“Nhưng ta phải xác nhận một chút!”
Ta bảo với nàng ấy, ta sớm đã không còn chút mộng tưởng nào với Thôi Kiệm nữa.
“Thiếu nữ hoài xuân, ngỡ rằng tìm được một lang quân hai lòng như một.”
“Chẳng ngờ, hắn tựa trăng dưới nước, lòng lại như đá giữa khe suối.”
“Vậy nên, giờ ta chẳng còn thích hắn, giờ ta thích Vân Đậu hơn.”
Vân Đậu vui vẻ ôm chặt lấy chân ta.
Nửa ngày sau, nàng như chợt nghĩ ra gì đó, lại hỏi ta: “Vậy ca ca của ta thì sao?”
Ta đành đáp: “Ta cũng thích Vân Hà.”
Vân Đậu vui mừng khôn xiết, reo lên: “Ca, điện hạ cũng thích huynh!”
Vân Hà theo sau nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng, như thể khói bốc lên tận đỉnh đầu.
Hắn lắp bắp: “Đừng… đừng nói nhảm!”
Lúc ấy, một thanh âm rất khẽ lọt vào tai ta.
Ta ngẩng đầu lên nhìn—
Thôi Kiệm không biết đã đứng đó tự bao giờ, cứ thế nhìn ta chăm chú.
Vân Hà lập tức bước nhanh lên trước, chắn giữa ta và hắn.
Sau này, lần cuối cùng ta gặp Thôi Kiệm.
Là một đêm hạ.
Tiếng ếch kêu dậy trời, đêm oi nóng theo từng cơn gió lướt qua.
Thôi Kiệm không mời mà đến. Hắn đứng bên giường ta.
“Tùy Chiết Ý, ta không còn thời gian nán lại nơi này nữa rồi.”
Ta nói: “Lên đường thuận lợi.”
Thế nhưng đã hồi lâu mà hắn vẫn chưa rời đi.
Hắn hỏi ta: “Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?”
Hắn dường như nhất định phải nhận được một đáp án. Vậy thì, ta sẽ cho hắn một đáp án.
Ta nói: “Chàng không làm sai điều gì cả, chỉ là chưa từng thiên vị ta mà thôi.” “Giả như lòng ta có người khác, e rằng cũng không thể đối xử với chàng tốt hơn chàng đã đối với ta.”
Thôi Kiệm lập tức lên tiếng: “Đó đã là chuyện quá khứ!” “Sau khi thành thân, ta chưa từng làm điều gì có lỗi với nàng!”
Bỗng dưng mắt hắn đỏ hoe, tựa như chịu phải ủy khuất gì rất lớn.
Ta vốn không muốn nói rõ, sợ rằng chính mình lại trở thành một nữ nhân hẹp hòi.
Nhưng nếu không nói ra thì có lẽ hắn sẽ không bao giờ chịu thừa nhận.
Ta nói:
“Chiếc khăn tay chàng hay dùng nhất, là do Tùy Ương Ca thêu, đúng không?” “Trên giá sách của chàng, trong cuốn cổ tịch yêu thích nhất có giấu một bức họa, vẽ chính là Tùy Ương Ca, đúng không?”
“Tập thơ chàng tự tay chép, có mấy bài là viết vì nàng ta?”
Thôi Kiệm hé miệng, nhưng không thốt nổi một lời.
Ta hiểu rằng, có lẽ sau khi thành thân hắn chưa từng cùng Tùy Ương Ca tư tình vụng trộm, nhưng hắn vẫn cất giữ nàng ta trong đáy lòng, trân quý như châu ngọc.
Hắn đối xử với nàng ta như một bằng hữu bình thường, nhưng lại chẳng hay biết khi mang tâm tư như vậy, lẽ ra nên giữ khoảng cách.
Thế mà hắn vẫn tự cho mình thanh bạch, sẵn lòng vì nàng ta mà chạy vạy ngược xuôi.
Dùng hai chữ “vô sỉ” để miêu tả hắn thì có lẽ hơi quá đáng.
Nhưng dẫu sao đi nữa, ta cũng không thể chấp nhận một phu quân như vậy.
Ánh mắt Thôi Kiệm lóe lên tia hoảng loạn.
Hắn muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng nhận ra mọi lời nói đều chỉ là ngụy biện.
Ta không nhìn về phía khuất bóng ngọn nến, cũng chẳng buồn để tâm đến biểu cảm của hắn nữa.
Ta đóng cửa sổ lại.
13 – Kết cục
Năm ta hai mươi tám tuổi, Thôi Kiệm vẫn chưa cưới Tùy Ương Ca.
Vào ngày sinh thần của ta, ta gặp phải thích khách. Nhìn thân thủ của chúng thì liền biết là người trong cung sai đến.
Vân Hà đỡ thay ta một kiếm mà suýt nữa mất mạng. Ta tự mình chăm sóc hắn ta suốt ba ngày ba đêm.
Năm sau, Thái tử đột nhiên bị nhóm đại thần do Thôi Kiệm cầm đầu dâng tấu đàn hặc.
Tội chứng rành rành nên ngôi vị thái tử bị phế.
Thương thế của Vân Hà cũng đã dần khá hơn. Nhưng Vân Đậu lại đến từ biệt ta.
Nàng ấy đã trưởng thành thành một thiếu nữ duyên dáng, muốn rời đi để ngắm nhìn giang sơn tươi đẹp.
Ta vô cùng lo lắng, nhưng nàng ấy nói nàng ấy sẽ đi cùng đoàn thương nhân, sẽ có cao thủ bảo vệ.
Nhưng ta vẫn không nỡ.
Vân Đậu kéo tay áo ta, nói: “Điện hạ, người để ta đi đi, ta muốn đến kinh thành, nhìn nơi người từng sống!”
“Ta còn muốn đến đại mạc, muốn ngắm từng đàn cừu, còn rất nhiều nơi ta muốn đặt chân đến.”
“Ta không muốn giống như một số người, cam tâm ở mãi một chỗ, chờ đợi kẻ khác động lòng trắc ẩn.”
Vân Hà giả vờ như chưa từng nghe thấy, nhưng ở nơi ta không nhìn thấy thì hắn ta lặng lẽ đá Vân Đậu một cước.
Rốt cuộc, ta vẫn gật đầu đồng ý.
Hộ tống Vân Đậu qua ba tòa thành, cuối cùng bọn ta cũng phải chia biệt.
Trên đường hồi phủ, hai bên quan đạo đào hoa nở rộ.
Quả thực ứng với một câu:
“Nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong.” (Mặt người chẳng biết nay đâu mất, chỉ thấy hoa đào cười gió xuân.)
Gió xuân đầu mùa vẫn còn se lạnh.
Người bên cạnh lặng lẽ khoác áo choàng lên vai ta.
Ta nghiêng đầu, chạm phải một đôi mắt đào hoa xanh biếc.
“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, nãi nhân gian tuyệt sắc.”
(Cành đào thắm sắc, hoa nở rực rỡ, quả là tuyệt mỹ nhân gian.)
Có lẽ ta đã nhìn lâu hơn đôi chút, Vân Hà thoáng mất tự nhiên nên khẽ nghiêng đầu tránh ánh mắt ta.
Bất chợt, ta lên tiếng: “Về sau, e rằng ngươi không thể cưới nương tử rồi.”
Người bên cạnh hơi khựng lại.
Sau khi hiểu ra, hắn ta liền sững sờ đứng tại chỗ.
Ta bước đi bảy bước, chợt cảm giác có ai đó rón rén chạm nhẹ vào đầu ngón tay ta.
Người đuổi theo ấy, giọng nói run run: “Đều nghe theo điện hạ.”
“Đời này, vậy là đủ rồi.”
“May mắn được biết dung nhan tựa hoa đào, từ nay nhân gian vạn dặm cũng ấm áp xuân.”
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!