Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm ấy trong thôn người thành , trại cháy rực rỡ, tuyết lớn mấy không dập tắt được.
Dân làng nhiệt tình mời ta cùng dự tiệc, ăn rượu, nhảy múa.
Tống Cảnh Sơ thì mượn một cây đàn liễu, ngồi một bên đệm khúc.
, ta nhảy mệt, quay đầu lại tìm chàng — mới phát hiện rõ khi nào, chàng đã cùng Diệp Huyền Chu ngồi uống rượu.
Ta không quên, năm ấy Diệp Huyền Chu bức ta uống cổ độc Vong Tình, nói:
“Phó Chiêu Chiêu, ta nhất định sẽ giết hắn.”
Ta lập tức tới, chắn trước người Tống Cảnh Sơ, sợ nỗi quên hít thở.
Mãi khi dân làng tới, phá vỡ bầu không khí căng thẳng:
“Cô nương, tân nương nhà ta cài cho cô, cô nguyện ý cùng người trong lòng lên sân khấu không?”
Ấy là phong tục nơi thôn làng — tân lang tân nương sẽ chọn một đôi lữ khách hữu tình, chúc họ sớm ngày kết tóc đồng tâm.
“Nguyện ý.”
Ta nắm tay Tống Cảnh Sơ, xoay người theo dân làng rời đi.
Tự nhiên không nghe được nói Diệp Huyền Chu ở phía :
“Phó Chiêu Chiêu… không tất người hữu tình, đều thể thành thuộc.”
Giữa tiếng người huyên náo, nói kia tan trong gió, ai nghe rõ.
Ta chìm trong niềm vui, nhìn đôi tân nhân cài đôi đóa bên tai cho ta và Tống Cảnh Sơ, nghe mọi người đồng thanh chúc tụng ta sớm thành phu thê.
Đêm ấy, ta cùng chàng đồng giường mà ngủ.
Ta mộng một giấc đẹp — mộng thấy ta cùng Tống Cảnh Sơ khoác hỉ phục, dưới sự chứng giám đất trời mà kết thành phu phụ.
Mộng thấy chàng nắm tay ta, nói đưa ta đi khắp ba sông bốn núi, nhìn biển rộng non cao, sao trời rực rỡ.
Ta vui quá mà bật cười thành tiếng, trong cơn mê man dường cảm nhận được chàng vòng tay ôm ta phía , nhẹ giọng thì thầm:
“Chiêu Chiêu…”
“Sơn hà rộng lớn, phồn làm say lòng người.”
Ta quá đỗi buồn ngủ, chỉ yên lặng hồi đáp trong lòng:
“Sơn hà rộng lớn… vậy Tống Cảnh Sơ, mai ta cùng nhau ngắm nhìn.”
Ta không kịp nghe rõ cuối cùng chàng nói với ta đêm ấy là gì.
11
Khi cách thành bảy ngày đường, sứ đoàn bất ngờ gặp tập kích.
Là tử sĩ do phái tới.
Trước , Tống Cảnh Sơ bảo thèm kẹo, gọi ta ra xe ngựa lấy giùm.
“Chiêu Chiêu.”
Chàng nhìn ta, ánh mắt tựa nhiều điều nói, cuối cùng chỉ khẽ cười, nói một :
“Ta vị cam.”
Ta chưa nghĩ, sẽ là cuối cùng trong đời chàng nói với ta.
Chiếc xe ngựa ấy, không hiểu sao lại đỗ tận phía xa.
Khi ta quay lại, dịch quán đã bốc hừng hực.
Trong phủ hỗn loạn, thị vệ sứ đoàn hộ tống Tống Cảnh Sơ rút lui xuống dưới, nhưng tử sĩ giết tới, lại lần nữa dồn chàng biển .
“Tống Cảnh Sơ!”
Kẹo vị cam vung vãi khắp đất.
Ta bất chấp tất lao , nhưng người phía giữ lại.
Là Diệp Huyền Chu.
Ta khóc lóc cầu xin hắn hãy cứu Tống Cảnh Sơ, thậm chí dùng phận mà ép buộc — rằng Tống Cảnh Sơ là người Thánh thượng chỉ định cứu, hắn là sứ thần thì nhất định dốc toàn lực bảo vệ!
Nhưng hắn lại nói:
“Phó Chiêu Chiêu… Thánh thượng ta bình an đưa hồi …”
“ đầu cuối, chưa nói… cứu Tống Cảnh Sơ.”
Ta không hiểu, không thời gian để hiểu.
Ta dùng hết sức mình, vẫn không vùng thoát khỏi tay Diệp Huyền Chu — thể ta vĩnh viễn không thể thoát khỏi vận mệnh chính mình.
Vận mệnh ấy, giống biển đang vây quanh ta, thiêu trụi mọi hy vọng, chỉ lại tro tàn.
Giữa ánh ngập trời, ta thấy Tống Cảnh Sơ đâm xuyên ngực, gục quỳ nơi đất.
Thế nhưng… chàng vẫn chỉ mỉm cười, ánh mắt thủy chung không rời khỏi ta lấy một khắc.
Tựa chàng đã sớm biết — mình sẽ kết cục vậy.
Bởi vậy không phản kháng, không tuyệt vọng.
Khoảnh khắc , trời đất vạn vật… đều trở thành hư ảo.
Trước khi Diệp Huyền Chu đánh ngất, cuối cùng ta nhớ ra cuối cùng mà Tống Cảnh Sơ nói với ta trong mộng.
“Sơn hà rộng lớn, phồn làm say lòng người.”
Chàng nói:
“Chiêu Chiêu…”
“Đừng… nhớ ta nữa.”
12
Tháng ba xuân ấm, nghênh xuân trong thành nở rộ khắp nơi.
Trường An phố phường tấp nập, khác mấy khi ta rời đi.
Chuyến đi , khởi hành mất hai mươi ngày, mà hồi lại kéo dài hai tháng.
ta mang được ai trở về, hơn bảy mươi người trong đoàn sứ đều chết dọc đường.
Cuối cùng, trở lại thành, chỉ ta và Diệp Huyền Chu.
Ta lại giam căn viện cũ.
Trước khi hắn cung yết kiến Thánh thượng, hắn gỡ khỏi đầu ta cây trâm gỗ mà Tống Cảnh Sơ đích tạc cho ta.
Hắn nói, mới chính là thứ Hoàng đế hắn liều chết mang về .
Tống Cảnh Sơ ẩn ở sáu năm, lập nên hai mạng lưới ngầm.
Một mạng đã diệt khi phận hắn bại lộ.
Mạng thứ hai — ngoài hắn ra, ai biết .
“Chiêu Chiêu, nàng vẫn chưa hiểu sao?”