Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chợt bên đình vang lên tiếng xôn xao kinh ngạc, ra là Thế tử gia một sức vô giá ra phần thưởng.
Nếu ai đoán đúng câu đố do hắn viết, có thể đoạt .
sức ấy chế tác tinh xảo, lấp lánh rạng ngời.
Ta liếc qua là nhận ra, chính là vật trong kho phủ!
Trước đó không lâu, ta từng theo tỷ tỷ đến kho đồ, nàng luyến tiếc mà vuốt ve sức ấy mấy lần.
Ta bèn nghĩ, phải cố giành nó về tỷ tỷ.
Nhưng ta đoán hai lượt mà đều sai cả.
một cơ hội cuối, ta thêm sốt ruột.
Bèn quay sang hỏi: “Triệu công tử, ngài có thể giúp ta một chút không?”
Triệu công tử mặt đỏ hơn, khẽ đáp: “Thế tử gia đã nói, phải dựa vào bản lĩnh của bản thân mà đoán.”
Ta thất vọng “ừ” một tiếng, mắt đã bắt rưng rưng.
Tỷ tỷ luôn nghĩ ta, ta lớn ngần này , chưa tặng nàng món quà nào ra hồn.
Triệu công tử khẽ dùng bút chấm nhẹ lên mu tay ta.
Ta nhìn theo tay hắn, thấy bút đang khoanh tròn một .
Ta lập vui mừng, chạy nhanh đến trước mặt Thế tử gia, lớn tiếng nói:
“Gia, đáp án là Phó, có đúng không ạ?”
6
Chuyện ta gian lận đoán thiếu gia tố cáo !
Thế tử gia gọi đến thư phòng, ta ôm chặt cái hộp đựng sức không chịu buông.
C.h.ế.t cũng không nhận! Có bản lĩnh cứ đ.á.n.h ta một trận đi!
thiếu gia phe phẩy quạt, cười lớn:
“Hay đấy, Phó Nhị! Có người hao tổn sức muốn đem đồ tặng , đến mức viết cả đáp án vào tay, đợi chủ động đến tìm. Kết quả sao? đi nũng nịu với kẻ khác!”
Ta giật nảy mình, kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “… thiếu gia, ngài thích ta sao?”
Ta cúi nhìn tay hắn, trắng trẻo sạch sẽ, hề dính chút mực nào.
Ai ngờ, thiếu gia cũng ta giật mình.
Hắn bóp chặt cây quạt, đến nỗi giậm chân: “Ta sao có thể mắt đến loại ngốc chứ!”
Không thích thôi, hét to thế gì?
Ta rầu rĩ cúi :
“Ôi, đến cả nam nhân đào hoa ngài nhìn ta, xem ra đời này ta thật khó mà gả .”
Thế tử gia thấy hai chúng ta cãi nhau, dùng ngón tay gõ mạnh lên mặt , lạnh nhạt nói:
“ đồ, lui ra ngoài đi.”
Ta mạnh miệng đáp:
“Bắt gian phải có tang vật! Gia nói ta gian lận, vậy bằng chứng đâu? lẽ ánh mắt ngài dõi theo ta suốt từ tới cuối?”
Ta không tin! Khi đó Triệu Đoan vội vàng khoanh một vòng quanh “Phó”, sao Thế tử gia thấy ?
Ta nghĩ thấy có lý, lập không hề chột dạ, ưỡn n.g.ự.c đối diện với ánh mắt hắn.
Thế tử gia ta chọc đến bật cười, xoa trán nói: “Phó Nhu, đây.”
Ta nhìn hắn đầy cảnh giác, nghi ngờ hắn muốn đ.á.n.h ta.
Chậm rì rì đi tới gần.
Thế tử gia đưa tay ra, trên tay hắn rõ ràng là “Phó”.
A? Mới nãy thiếu gia nói người hao tổn sức tặng sức ta, hóa ra là Thế tử gia!
Thế tử gia đối diện nhìn ta, ánh mắt dịu đi đôi phần.
Ta khắc xấu hổ vô cùng!
Thế tử gia vì chữa bệnh mà dụng vậy ta.
ta suốt thời gian qua lười biếng trốn việc, hề đến chứng bệnh của hắn.
Ta cảm động nhìn hắn, níu tay áo, giọng mềm nhũn: “Gia, ý của ngài, ta đều hiểu cả.”
Thế tử gia kéo ta ngồi lên đùi, tay nhẹ nhàng vuốt tóc mai ta, bất đắc dĩ nói:
“Nàng đó, có một đôi mắt linh động thế, vậy mà chưa hiểu, thật là óc gỗ mục .”
Ta rưng rưng nước mắt:
“Ta hiểu , thật sự hiểu ! Gia, ta nhất định sẽ chuyên chữa trị ngài, đảm bảo đến đêm tân hôn ngài sẽ anh dũng oai phong, một lần sinh quý tử.”
Không biết ta nói sai câu nào, khiến Thế tử gia nổi trận lôi đình.
Hắn là người một khi giận sẽ không cãi vã, mà ra tay hành xử.
Thế tử gia đẩy ta đến bên cửa sổ, mở toang cửa.
Gió lạnh thổi vào khiến ta rùng mình, dán người lên người hắn, ôm chặt không buông.
Ta sợ đến hồn vía lên mây, cuống quýt cầu xin:
“Gia, mau đóng cửa đi! người ta nhìn thấy ta c.h.ế.t chắc!”
Thế tử gia hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt ta, ép hỏi:
“Nói đi, bây giờ giữa ta và nàng là mối quan hệ gì?”
lẽ Thế tử gia sợ ta dùng danh tiết uy h.i.ế.p hắn?
Ta vội vàng phủi sạch quan hệ, dứt khoát nói:
“Tất nhiên là quan hệ trong sạch giữa lang trung và bệnh nhân!”
Thế tử gia bật cười lạnh, tay hung hăng véo một cái lên m.ô.n.g ta.
Ta thêm ấm ức, nghiêm giọng thề thốt:
“Tuyệt đối không xen lẫn tình cảm! Gia cứ yên , ta sẽ không động đâu! Sau khi ngài thành thân, ta đảm bảo lập biến mất không một dấu vết!”
7
Người đời vẫn nói: bầu bạn với quân vương, khác nào sống chung với hổ dữ.
Câu ấy quả thật không sai!
Từ hôm đó trở đi, Thế tử gia ngày nào cũng đúng giờ người đến gọi ta qua.
Ta không phải lo sợ dè chừng mà hầu hạ hắn, phải nghĩ đủ mọi lý do lừa gạt tỷ tỷ.
Cứ tiếp tục thế này, bệnh của Thế tử gia chưa khỏi, e là ta đã kiệt sức trước !
Tỷ tỷ nhận sức kia, cảm động đến mức ôm ta mà khóc suốt một hồi lâu.
vậy ta hy sinh cũng không uổng phí.
Ta vốn là kẻ biết ơn trả nghĩa, chọn một văn phòng tứ bảo quà, định tặng Triệu Đoan cảm tạ.
Ta rõ nhà hắn ở đâu, đành chờ ở ven đường mà hắn hay đi đến nha môn.