Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
lúc chúng tôi đối mặt với nhau. Khi đó, Phương Kình vào lỗi sai, quay đầu hỏi tôi: “ , không làm dạng bài này vài lần sao, sao vẫn còn sai vậy?”
Tôi chột dạ, không dám nhìn vào anh ấy. mà tôi muốn không là kiểu bốn nhìn nhau thế này! Thế này vốn không là hẹn hò, là “cosplay thầy trò” mà!
Tôi ép suốt một tuần, đầu không còn bất kỳ suy nghĩ về tình yêu tình báo nào nữa, còn lại dãy số, đạo hàm, hình không gian.
Tôi cạn lời , thật đấy.
lẽ vẻ mặt chán nản tôi quá rõ ràng nên Phương Kình nhận ra vấn đề. Anh quay người, nhẹ nhàng nâng đầu đang rục xuống tôi, bằng giọng dịu dàng, ngọt ngào đến lịm tim: “ , còn chỗ nào mà em không hiểu à?”
Sao vẫn là hành vậy!
Tôi chu môi, không nhịn mà cằn nhằn: “Anh thích em hay thích bài vậy?”
Phương Kình tôi trông t.h.ả.m hại quả cà úng thì bèn cúi đầu xuống.
Nhưng lại tiếng cười vang lên.
“Anh còn cười! em trúng tim đen chứ !”
“Anh cười vì em đáng yêu đấy. , em hoàn toàn không biết…”
“Biết ?”
“Tan , anh đưa em đến một nơi.”
Ghét thật, Phương Kình kín tiếng bưng, tôi hỏi thế nào thì anh không bật mí.
Vì thế, tôi thể cố gắng chịu đựng sự tò mò đến lúc tan .
Tan , tôi sốt ruột không thôi, giục Phương Kình nhanh, nhưng anh lại không hề vội vàng, giúp tôi thu dọn sách bài tập bỏ quên.
“Rốt cuộc là đâu vậy?”
“Đến nơi thì em sẽ biết.”
Chúng tôi trên con phố lúc hoàng hôn, nhân lúc bốn phía không ai mà lén nắm tay nhau. Lòng bàn tay anh ấy nóng hổi, tôi ngượng ngùng, muốn rụt tay lại, nhưng lại anh nắm chặt lấy.
“ chẳng đường về em sao?” Chúng tôi cùng trên con đường này rất nhiều lần .
“ anh khu dân cư bên cạnh thật à?” Tôi nhớ đến hiểu lầm trước , chu môi ra.
Phương Kình cười khẽ: “Đúng, mà không .”
là kiểu trả lời thế? Tôi không hài lòng lắm.
Phương Kình lại vào một ngôi nhỏ hai tầng phía trước, : “Chính là .”
Oa, hóa ra là một biệt thự thật!
Phương Kình nhấn mật khẩu mở cửa, tôi lại hơi ngượng nghịu. Nếu bố mẹ anh thì khi gặp họ, tôi sẽ ngại c.h.ế.t mất. Nên gọi họ là … Chú, dì?
Tôi còn đang suy nghĩ thì Phương Kình đẩy cánh cổng ra.
Còn chưa kịp câu “Cháu chào chú, dì”, tôi cảnh tượng trước làm cho choáng váng.
căn rộng rãi, tất cả đều chật kín nhựa rỗng, mà không là chất đống một cách lộn xộn đâu nhé, mỗi đều xếp một cách gọn gàng và cẩn thận, đựng từng thùng carton. Thảo nào Phương Kình là biệt thự không nổi nữa, cứ theo cách chất thế này anh ấy thì người nhặt ve một nơi Tử Cấm Thành thì mới đủ chỗ để .
“ anh thế này thì còn không?” Tôi cẩn thận di chuyển.
Phương Kình lại hơi ngượng ngùng: “Gia đình anh không , chỗ này dùng để thứ này thôi.”
Anh ấy đúng là người nhặt ve , còn dùng biệt thự để ve . Chuyện này gọi là nhỉ? Sở thích kỳ lạ người giàu sao?
Tôi vừa vừa nhìn, ngoài “trận địa rỗng” mà tôi ngay khi bước vào cửa, bên còn thứ khác nữa: một lọ sao giấy nhỏ, lọ tinh xảo đáng yêu, nhưng ngôi sao bên thì lại hơi…
Khoan , sao mà quen thế này? Đó là sao giấy mà tôi gấp sao?
Phương Kình cầm lọ sao giấy lên một cách trân trọng thể đang nâng niu một báu vật: “Đúng vậy, ngôi sao này là do em gấp, anh… anh em không cần nữa nên cất giữ lại.”
“Vậy thì nắm ruột bút dùng hết này, hộp bút không đóng này, cục tẩy gần mới này là sao?” Tôi càng càng sai sai, thứ đều quen quá. Chẳng lẽ, tất cả là tôi sao?