Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Okay, các bạn thân mến, sau màn “xuyên không” đầy chấn động và nhận nhiệm vụ “sống sót + đảm bảo cốt truyện không thay đổi quá 30%” từ cái Hệ thống kia, tôi đã trấn tĩnh lại. Biên tập viên Tịnh Khoa Ý không phải dạng vừa đâu. Tôi đã đọc hàng ngàn bộ tiểu thuyết, nắm rõ tâm lý “Tổng Tài Bá Đạo” còn hơn cả bản thân họ. chính sẽ xuất hiện, nam chính sẽ yêu chính, và nhiệm vụ của tôi là… trở “cầu nối tình yêu” vĩ đại lịch sử xuyên không. Còn tiền? Tiền cứ đến thôi!
Hít một hơi thật sâu.
“Action!” Tôi tự nhủ, đẩy lùi sự hoảng loạn đang trực trào. bản yêu cầu cảnh “tỉnh dậy sau một đêm nhiệt”? thôi, tôi sẽ diễn! Tôi mở cửa phòng ngủ, bước ra ngoài với vẻ mặt pha chút yếu ớt sau cơn say (dù trong lòng đang sôi sùng sục đói bụng và mớ thông tin “sốc “). Theo nguyên tác, Lâm Tĩnh sẽ bước ra với mái tóc rối bời quyến rũ, đôi ngái ngủ mơ màng và một chút đỏ mặt. Cô ta sẽ “gợi nhớ” chuyện đêm với Trình Diên bằng những lời nói úp mở, đầy ẩn ý.
Trong phòng khách lớn, Trình Diên, nam chính của ta, hiện thân của mọi “Tổng Tài Bá Đạo” trong tiểu thuyết. Áo sơ mi trắng phẳng phiu đến từng nếp gấp, cà vạt Hermes nới lỏng hờ hững, toát vẻ phong trần nhưng vẫn giữ khí chất cao quý. Anh ta đang ngồi sofa bọc da Ý, tay cầm tờ báo tài chính mới , vẻ mặt không chút cảm xúc, y hệt như cái tượng sáp siêu mẫu. Đúng là “tổng tài” mà, ngay cả ngồi đọc báo cũng phải đẹp trai đến “lạc đề”.
Tôi bước đi uyển chuyển có thể, nhưng chân hơi run rẩy đói. Tiến lại gần anh ta, tôi giữ nói quyến rũ của Lâm Tĩnh, nhưng nó lại hơi khàn khàn sợ hãi (và chưa uống nước): “Anh Diên… tối …”
Cộp.
Trình Diên ngẩng đầu , ánh sắc lướt tôi. Khí chất “tổng tài áp bức” theo đúng nghĩa đen, phả thẳng mặt tôi, khiến tôi cảm thấy như mình vừa bị một luồng khí cực mạnh từ tủ đông thổi . Anh ta hoàn toàn không bị lay động bởi vẻ “yếu ớt sau cơn say” hay nói “quyến rũ” của tôi.
“Tỉnh à?” anh trầm thấp, lẽo, không hề có chút ấm áp hay nhiệt nào sau một đêm… giả vờ nhiệt. Đến một chút “à em yêu” hay “em thấy sao ” cũng không có. Cái bản gì thế ?
Tôi căng thẳng đến mức mồ hôi túa ra. Tôi biết rõ Trình Diên nguyên bản không hề có hứng thú với Lâm Tĩnh, mối hệ của họ chỉ là đối tác làm ăn và “thanh mai trúc mã” danh nghĩa. Nhưng cái Hệ thống lại bắt tôi diễn cảnh “đêm nhiệt” , giờ tôi phải ứng phó thế nào đây?
“Vâng. chuyện tối … em…” Tôi ấp úng, trong đầu nhanh chóng lướt hàng trăm bản “cứu nguy” mà tôi từng biên tập. Đột nhiên giả vờ ngất xỉu? Hay khóc lóc cầu xin anh ta chịu trách nhiệm? Không, Lâm Tĩnh nguyên bản sẽ không làm thế. Cô ta sẽ giữ sự kiêu hãnh của mình. Nhưng tôi đâu phải Lâm Tĩnh. Tôi là Tịnh Khoa Ý, một biên tập viên đang sống sót!
Trình Diên đặt tờ báo xuống, động tác dứt khoát đến đáng sợ. Anh ta chỉ tay phía bàn trà. Tôi nín thở chờ đợi. Hoa hồng? Sâm-panh? Một tờ séc bạc tỷ để “bịt miệng” tôi?
Không. đó không phải những thứ tôi mong đợi. Mà là… một chiếc bánh mì sandwich kẹp trứng cá hồi, đặt cẩn thận trong một hộp giấy sạch sẽ. Bên cạnh là một cốc sữa ấm và một chai nước khoáng.
Tôi ngẩn tò te. Đây là cái quái gì vậy? Bữa sáng “tình yêu” của tổng tài sao?
“Ăn sáng đi,” anh nói, điệu đột ngột chuyển hẳn sang chế độ “người bố nuôi dạy con gái” hoặc “người quản lý mệt mỏi với cấp dưới say xỉn”. “Tối cô nôn hết bồn hoa nhà tôi. Sau đó khăng khăng rằng chiếc đèn chùm trần nhà đang ‘nhảy điệu tango’. Thư ký đã đưa cô phòng và cô ngủ ngay lập tức.”
Anh ta dừng lại, thở dài một hơi đầy mệt mỏi, như thể tôi là đứa con phá phách đời. “Lâm Tĩnh, tôi đã nói bao nhiêu lần , mối hệ của ta là đối tác kinh doanh. Cô chỗ ngủ sau khi say xỉn, tôi một buổi sáng yên tĩnh. Cô lại nôn, làm mất cả sự yên tĩnh của tôi. Ăn xong đi. Xe đang đợi cô ở ngoài.”
BÙM!
Lần , không phải vũ trụ trong đầu tôi sụp đổ, mà là cái mớ bản “đêm nhiệt” tôi vừa tưởng tượng ra đã tan mây khói. Bánh mì? Đèn chùm nhảy tango? Nôn bồn hoa?
Tôi nhìn chiếc bánh mì sandwich, nhìn Trình Diên, lại nhìn chiếc bánh mì. Mối hệ “mập mờ” trong tiểu thuyết là đây sao? Một “tổng tài” bá đạo cung cấp chỗ trọ miễn phí tiểu thư say xỉn và tài trợ bữa sáng bằng bánh mì trứng cá hồi? Anh ta thậm chí còn không thèm che giấu sự “mệt mỏi” của mình đối với tôi.
Nhưng đột nhiên, một cảm giác nhẹ nhõm đến lạ ập đến. Pháo hôi không phải bị ghét bỏ! Pháo hôi chỉ … ăn xong ! Và đặc biệt, cái Hệ thống kia chắc chắn sẽ phải “đau đầu” tôi!
[Hệ thống trong đầu Lâm Tĩnh gào thét: Hệ thống: Cảnh ‘tỉnh dậy sau một đêm nhiệt’ thất bại! bản đang thay đổi!
Tôi bình tĩnh c.ắ.n một miếng bánh mì trứng cá hồi, nhồm nhoàm đáp lại Hệ thống, trong khi vẫn giữ vẻ mặt “yếu ớt sau cơn say”: “, hệ thống. Nhiệm vụ của tôi là hoàn bản của Lâm Tĩnh và… sống sót. Cô ta sau bị nam chính ghét cay ghét đắng dám gây khó dễ chính đúng không?”
[Hệ thống: Đúng vậy!]
Tôi nháy , tự tin (và có chút gian xảo): “Vậy tôi sẽ làm ngược lại. Tôi sẽ trở ‘ phụ pháo hôi’ hỗ trợ nhiệt tình trong lịch sử hệ thống các anh! Anh đợi đấy!”
Với chiếc bánh mì tay, tôi quay sang Trình Diên, đặt nó xuống bàn. Đôi long lanh đầy vẻ chân (dù trong lòng đang tính toán đủ đường).
“Anh Diên!” tôi nói to, rõ ràng, không còn chút khàn khàn nào nữa. “Em đã suy nghĩ kỹ . Sau ‘đêm nay’ nhiệt (tôi tình nhấn mạnh từ ‘đêm nay’, làm Trình Diên nhíu mày), em nhận ra… mối hệ của ta quá phức tạp và một giải pháp rõ ràng!”
Trình Diên nhíu mày, có vẻ hứng thú. Rõ ràng, anh ta đã quá quen với những màn “tỏ tình” hoặc “gây sự” của Lâm Tĩnh, nhưng cái kiểu nói chuyện chưa bao giờ.
Tôi vỗ mạnh ngực, hùng hồn tuyên bố, như một vị quân sư đang bày mưu tính kế: “Anh Diên, em thấy anh đã bị ám ảnh bởi việc phải tìm một người vợ nhỏ ngọt ngào để giải quyết vấn đề… khuôn mặt tổng tài luôn lùng của anh! Em sẽ giúp anh! Kể từ hôm nay, em Lâm Tĩnh, sẽ trở người tư vấn tình yêu và phong cách của anh!”
Trình Diên: (Nội tâm) Cô gái nghĩ cái gì trong đầu vậy?
“Nghe đây,” tôi tiếp lời, không Trình Diên cơ hội phản bác. “Em sẽ giúp anh tìm Chân Ái Đời Mình và em sẽ làm Bạn Thân – Chị Em Tốt của cô ấy! ta sẽ cùng nhau tạo nên một bộ phim tình cảm… ngọt đến sâu răng! Như vậy, anh không phải sợ em ghen tuông làm phiền công việc, em không phải sợ bị anh ghét bỏ, và trọng …”
Tôi nhìn xuống chiếc bánh mì sandwich trứng cá hồi đang còn dang dở. “Và trọng , em sẽ có nhiều bánh mì ngon hơn để ăn!”
Trình Diên im lặng nhìn tôi một lúc lâu. Ánh anh ta phức tạp, như thể đang phân tích một loại dữ liệu kinh doanh khó hiểu . Sau đó, anh nở một nụ cười nhạt (đây là nụ cười đầu tiên tôi thấy khuôn mặt “tượng sáp” đó!).
“Cô Lâm Tĩnh,” anh nói, điệu có vẻ đã mềm mỏng hơn chút xíu, “có vẻ như lần say xỉn tối đã giúp cô thay đổi tư duy rất nhiều. . Nếu cô không làm ảnh hưởng đến công việc của tôi… ta cứ như vậy đi.”
[Hệ thống trong đầu Lâm Tĩnh: Hệ thống: Cốt truyện chính… không bị phá vỡ! phụ đã tìm một vai trò mới! Sống sót… công! Bánh mì… vẫn còn một nửa!]
Hệ thống bắt đầu “hát” mừng trong đầu tôi. Tuyệt vời! Tôi sung sướng cầm chiếc bánh mì , nháy với Trình Diên: “Tuyệt vời, ‘anh Diên! Giờ , kể em nghe gu bạn gái của anh đi. Phải chi tiết , để em còn kế hoạch ‘mai mối’ anh!”
Trình Diên không còn cách nào khác, đành phải ngồi lại, nhấp một ngụm cà phê đen, và bắt đầu kể hình mẫu “Vợ Nhỏ Ngọt Ngào” mà anh vẫn luôn tìm kiếm… Trong khi đó, phụ pháo hôi Lâm Tĩnh (à, là Tịnh Khoa Ý) lại đang bận rộn kế hoạch sống sót, kiếm tiền và tìm kiếm nhân vật chính sắp xuất hiện với một tâm trạng phấn khích:
“ chính ơi, em tới , ta sẽ là chị em tốt! Chị sẽ giúp em trị cái tên Tổng Tài mặt !”