Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Cha ta là Tướng quốc, đối thủ một mất một còn của ta cũng là Tướng quốc.

Khác biệt là, cha ta dựa vào việc làm gian thần mà từ một gã đồ tể leo lên được trí Thừa tướng.

Còn Công Tôn thì nhiều đời làm quan, gia phong thanh .

Cha ta ghen tị với người ta.

là, ta gả tỷ tỷ, người xứng danh ‘thánh bài’ cho bạch y Thái phó, Công Tôn Hoài.

Còn ta, ta nhét cho Nhị công tử khí phách hiên ngang, Công Tôn Tiện.

Trước khi xuất giá, cha ta nói: “Con gái ngoan, nuôi heo ngàn ngày, ăn heo một giờ, bây giờ là lúc con thể hiện bản lĩnh, quậy cho cái đó tan nát, vì cha quét sạch chướng ngại!”

Tiếc là, gia phong Công Tôn thực sự quá nghiêm khắc, ta tỷ tỷ không những không dạy hư được hai công tử, mà còn duy trì hình tượng tiểu thư khuê thể yếu ớt mỏng manh.

Hai chúng ta giả vờ một năm, đây mới là lần đầu tiên ra ngoài giải khuây, mà đã bắt tang.

Tỷ tỷ nằm bẹp dí một cách thiếu đứng đắn trên đệm quỳ: “ là để tên khốn Công Tôn Hoài kia tóm được thóp rồi, ngày mai e là ta chỉ vì bước chân trái ra khỏi từ đường trước cũng hưu, cha cũng không tha cho ta.”

Công Tôn Hoài là Thái phó của Tam hoàng tử, mà mẫu của Tam hoàng tử là Ly phi, lại là bạch nguyệt quang của ta.

Cưới tỷ tỷ ta tuy có phần ép buộc, nhưng phần nhiều là vì tỷ ấy Ly phi được mệnh danh là “Hoàng Đô song mỹ”, hai người không chỉ trông giống , mà ngay vẻ dịu dàng cũng y hệt.

Bây giờ tỷ tỷ ta sụp đổ hình tượng rồi, tên khốn Công Tôn Hoài kia chắc chắn hòa ly.

Ta tựa vào n.g.ự.c tỷ tỷ, dài: “Ai mà chẳng , Công Tôn Tiện đúng là một thằng ranh con, ngày cũng lải nhải bên tai muội là thổ phỉ hoành hành, bách tính khổ không kể xiết, triều đình không ai phái binh, muội nghe cũng mềm lòng, liền đi ngay, kết thì sao! Tên ranh con ấy sớm đã chờ muội ở nơi đó, muội thấy là không quên được người bức họa, muội sớm nhường lại trí.”

Ta tỷ tỷ cùng dài.

Một lát sau, ta híp nói:

“Thay vì ngồi chờ ch//ếc.”

Tỷ tỷ ta:

“Chi bằng chủ động tìm ch//ếc!”

Hai chúng ta nhìn , cười một cách nham hiểm.

Tỷ ấy bấm ngón tính toán: “A , ngày mai là ngày tốt, hợp ch//ếc không hợp sống.”

“Cùng chứ?”

“Tất nhiên rồi!”

Ta tỷ tỷ , thắp một nén hương cho liệt tổ liệt tông Công Tôn.

tổ tông, ngài cũng biết con từ nhỏ thể nhược đa bệnh, đột nhiên đột tử cũng không là không thể.”

Tỷ tỷ tiếp lời: “Tổ tông ơi, phụ là điển phạm khuê tú của Hoàng Đô, phu quân bắt tang ngay trên phố, là quý nữ, xấu hổ phẫn uất mà ch//ếc hình như cũng khá hợp tình hợp lý.”

Ta ôm ngực: “Tỷ tỷ treo cổ tự vẫn, ta lúc tình cấp bách đau lòng mà ch//ếc, Đại công tử bức tử thê tử, Công Tôn nguy rồi.”

Tỷ tỷ “chậc chậc” khen ngợi: “Không hổ là muội, Tư Đồ , thật đủ tàn nhẫn.”

“Như thôi, Tư Đồ Đào.”

Tỷ ấy sa sầm mặt: “Còn gọi tên ta nữa là ta giận muội đấy.”

“Tỷ đi mà giận Tư Đồ Đại Tráng ấy, ai bảo ta đặt cho hai chúng ta cái tên khó nghe như .”

Tỷ tỷ dài: “Giúp cha hại Công Tôn một vố cuối cùng, coi như báo đáp ân sinh thành dưỡng d//ục.”

Ta sa sầm mặt: “Từ nhỏ ta đã trách chúng ta không con trai, nghe tin chúng ta ch//ếc rồi, ta cũng đỡ phiền lòng.”

“Chỉ là tỷ tỷ, tỷ thật sự nỡ bỏ Công Tôn Hoài sao?”

Tỷ ấy còn chưa trả lời, bên ngoài cửa đã có tiếng động, hai chúng ta vội quỳ ngay ngắn lại.

Người đến là Đại công tử.

2

Công Tôn Hoài gật đầu nhẹ với ta, đi đến bên cạnh tỷ tỷ, mở hộp thức ăn ra.

“Quỳ ngày rồi, đã biết sai chưa?”

Tỷ tỷ lạnh mặt: “Phu quân xưa luôn coi quy củ lễ pháp là khuôn vàng thước ngọc, thê tử của mình lại là một con bạc, chàng chắc hẳn thấy mất mặt lắm đúng không?”

Công Tôn Hoài khựng lại, tránh né câu trả lời: “Biết sai rồi thì dùng bữa đi.”

Công Tôn Hoài lúc cũng bày ra vẻ lạnh lùng xa cách như bông hoa trên núi cao, khiến người ta kéo ta rơi xuống phàm trần.

Tỷ tỷ đột nhiên nói: “Công Tôn Hoài, có nếu một ngày đó ta ch//ếc đi, chàng cũng không có bất kỳ cảm xúc không?”

Công Tôn Hoài bày thức ăn ra, ngẩng đầu, giọng điệu bình thản: “Nàng đã chịu phạt rồi, biết sai có thể sửa, ta bẩm báo với phụ , chuyện hôm ta đã phân phó, không tổn hại thanh danh của nàng, sau này hãy tự lo liệu cho tốt.”

Tỷ tỷ cười lạnh, quỳ thẳng người: “Ai nói ta biết sai? Ta không sai.”

Công Tôn Hoài cau mày: “ là nữ tử, ra vào nơi tam giáo cửu lưu, trà trộn cùng đám nam nam nữ nữ, nàng còn nói không sai?”

“Nếu hôm người làm ra chuyện kinh hãi tục này là Đào Ly Tuyết, chàng có còn nói như không?”

Công Tôn Hoài mím môi, một lúc sau mới quay đầu đi: “Nàng ấy vĩnh viễn không giống như nàng.”

Tỷ tỷ cười tự giễu, cụp che đi vẻ chua xót đáy : “Ai mà thèm giống nàng ta.”

“Tiểu thư khuê ch.ó má gì, Hoàng Đô song mỹ gì, đều là giả vờ hết!”

Công Tôn Hoài nhíu mày chặt hơn: “Phu nhân, ăn nói cẩn thận.”

“Cẩn thận cái rắm! Bộ dạng hôm mới là con người thật của ta, người đều coi thường việc kinh doanh giao tiếp, nhưng những nơi hạ cửu lưu này hàng năm cung ứng, mới có thể để cho kẻ cao nhã như chàng vênh váo, ở đây dạy dỗ ta!”

“Tư Đồ Đào!”

“Hét to như làm gì, dọa muội muội của ta sợ rồi!”

Ta đang im lặng hóng hớt bỗng nhiên thành tiêu điểm, ta lập cúi đầu: “Hai người tiếp tục, tiếp tục đi.”

Công Tôn Hoài giận đến mức phất áo bỏ đi.

Có thể chọc Thái phó đại nhân đoan thành ra này, cũng chỉ có tỷ tỷ ta thôi.

Tỷ tỷ phào một hơi: “Sướng thật, sớm đã mắng cái tên khốn này rồi, suốt ngày vênh váo, cũng đâu Đoan Vương.”

Ta nhìn vành đỏ hoe của tỷ ấy, mím môi.

Tỷ tỷ nhướng mày: “Thu lại sự đồng cảm của muội đi, ta yêu được thì bỏ được. Ngày mai ta ch//ếc, trả tự do cho .”

Tỷ ấy bẻ miếng điểm hộp: “Công Tôn Hoài, cho coi ta là này! Cho lập quy củ với ta này! Ta ch//ếc rồi liên lụy để lại tiếng xấu muôn đời, ha ha ha vui ch//ếc ta rồi!”

“Tỷ tỷ…”

“Đừng an ủi ta, ta ổn mà.”

“Muội là nói, điểm cho muội ăn được không? Đói quá…”

Tỷ ấy: “…”

Nửa đêm, chúng ta vừa gặm điểm vừa bàn bạc kế hoạch ngày mai.

Ta đưa cho tỷ ấy bí d.ư.ợ.c giang hồ mà ta giấu riêng: “Thuốc này tên là Quy Hoàn, uống vào có thể nín mười ngày, giống hệt như đã ch//ếc. Đợi phủ Thừa tướng đem chúng ta đi chôn, chỉ cần tìm một người đáng tin cậy đào chúng ta lên, là có thể kim thiền thoát xác, thiên y vô phùng!”

“Tuyệt diệu!” Tỷ tỷ cho ta một ánh an : “Mấy năm ta kinh doanh buôn bán có phúc của mình, cũng tích góp được không ít tiền bạc. Đảm bảo cho muội đời cẩm y ngọc thực không thành vấn đề. Ta có tiền, muội có võ, đợi xong chuyện này, tỷ muội chúng ta chu du tứ quốc!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương