Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tỷ tỷ, muội nguyện làm ch.ó của tỷ cả đời!”
“Dễ nói, dễ nói.”
Đổi chủ đề, tỷ ấy hỏi ta: “Muội cứ thế ch//ếc đi, vậy Công Tôn Tiện làm sao bây giờ?”
Ta cạn lời: “Có thể làm sao, ch//ếc thì cưới thê tử khác thôi, muội và hắn thành thân một năm, số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay. Người mà ngay thành thân cũng có thể nhận ch//iến trường, trông mong hắn vì muội mà đau lòng rơi lệ sao?”
“Ta tưởng muội sẽ có chút không nỡ.”
Ta nuốt một miếng điểm tâm: “Thực ra cũng có một chút.”
Ta nhìn tỷ tỷ: “Kỹ thuật của hắn tốt.”
Tỷ tỷ kh//óc rống : “Tên khốn Công Tôn Hoài kia kỹ thuật cũng rất tốt. Muội có hiểu cái cảm giác tương phản không?”
“Hu hu hu, lần đi rồi, tìm một người như vậy khó lắm.”
Tối hôm , ta và tỷ tỷ vì th//èm th//ân th//ể của bọn họ mà kh//óc l//óc th//ảm th//iết.
3
Sáng sớm hôm , ta vừa mở mắt đã nhìn thấy một đôi chân lơ lửng.
Tiếng hét chói tai phá vỡ buổi sáng sớm yên tĩnh của phủ Thừa .
Thân là một tiểu thư mỏng manh yếu đuối không thể tự lo liệu, ta ngất ngay tại chỗ.
tỉnh lại, tỷ tỷ ta đã đặt vào trong quan tài, phủ Thừa giăng đầy lụa trắng.
Ta vốn định lóc quỳ linh đường, nhưng vị trí đã bị người khác chiếm mất!
Ta nhìn xem, Công Tôn Hoài trông như không sống nữa, mình mặc áo tang, tóc tai bù xù, mắt vô thần, trong tay cầm bức di thư tỷ tỷ để lại.
Di thư câu câu nấy đều dịu dàng, nhưng câu cũng đ.â.m vào tim.
Cái tài văn chương , không hổ là Hoàng Đô đệ nhất tài viết ra.
Ta đọc xong cũng mắng một câu “Công Tôn cẩu tặc!”
“ đừng quá đau lòng.”
Âm thanh đột ngột kéo ta về thực tại.
Công Tôn Tiện không đã đến từ lúc , cũng mang vẻ mặt mệt mỏi.
Nghe nói hôm qua đưa ta vào từ đường, hắn lại ngựa không dừng vó đến ổ thổ phỉ để xử lý hậu quả.
Ta vội ôm ngực, đau đến không nói nên lời.
“Người đâu, đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi.”
Công Tôn Tiện mày kiếm mắt sao, một thân chính khí, là tình nhân trong mộng của rất nhiều tử. Tiếc là hắn đã có người trong lòng, suốt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bóng lưng hiệp trên chiếc khăn tay.
Hắn đưa tay ra đỡ ta, ta vừa mới đặt tay , hắn đã rụt lại, quay lưng đi: “Tẩu tẩu ra đi đột ngột, trong nhà đông người phức tạp, không có việc thì đừng ra ngoài.”
Cuối cùng, hắn lại nói: “Đợi qua đi, ta có lời nói với .”
Ta suy nghĩ một chút, e là nói hòa ly.
“.”
Ta hắn không yêu ta, ta cũng không có tình cảm với hắn. mong ta ch//ếc, hắn có thể tìm người mình yêu, nối lại tiền duyên.
Nghĩ nghĩ, ta lại nói: “Giấu diếm võ công là ta không đúng, nhưng ta thân thể ốm yếu cũng là thật. Nếu có một , ta vì bệnh mà qua đời, quân không cần tuân theo lễ pháp giữ đạo hiếu ba năm vì ta. Gặp tử khác, nếu thích, cứ việc cưới ấy về nhà.”
Công Tôn Tiện vội la : “Sẽ không!”
Hắn cúi đầu nói nhỏ: “Sẽ không có tử khác.”
“Cái ?”
Công Tôn Tiện ngẩng đầu, cười: “Ý ta là, ta sẽ bảo vệ thật tốt, không để ch//ếc.”
Ta coi là tâm tính thiếu niên của hắn đang an ủi ta.
Cười cười: “Vậy đa tạ quân.”
Công Tôn Tiện gãi gãi đầu: “Ta đi xem huynh trưởng.”
Hắn vội vã bỏ đi, như là đang trốn tránh điều .
4
tỷ tỷ táng, ta vịn vào quan tài, đến mắt đỏ bừng.
Công Tôn Tiện luống cuống cầm khăn tay, tay chân vụng về lau mắt ta.
mắt ta khó khăn lắm mới nặn ra , hắn một phát lau sạch.
“Đừng , ta sẽ thường xuyên cùng đi tảo mộ tẩu tẩu.”
Ta nhất thời nghẹn họng, nhìn hắn.
Vừa mở miệng lại phun ra một ngụm m//áu tươi, ngã xuống trong ánh mắt không thể tin nổi của Công Tôn Tiện.
Toàn bộ quá trình chưa đầy một khắc, ta đã hương tiêu ngọc vẫn.
ch//ếc, Công Tôn Tiện ôm cơ thể đang mềm nhũn của ta, căn bản không dám dùng sức.
Trên người hắn dính đầy m//áu của ta, trong mắt toàn là mắt.
Đúng là người tốt mà, đến phút cuối tang thê tử không thân thuộc .
Bảy .
Ta tỉnh lại trong một căn nhà trúc nhỏ.
Tỷ tỷ tỉnh sớm hơn ta, đang bên cạnh gảy bàn tính lách cách.
“Tỷ tỷ, muội đau đầu quá, di chứng của Quy Tức Hoàn mạnh vậy sao?”
Tỷ tỷ liếc ta một cái: “Không đau sao , muội ch//ếc, Công Tôn Tiện phát điên, không bất kỳ ai chạm vào t.h.i t.h.ể muội. Trong lúc tranh chấp, hắn ôm muội né tránh, lỡ tay đập đầu muội vào nắp quan tài.”
Ta tức đến bật cười: “Đây gọi là ?”
“Ồ, coi như muội xui xẻo.”
Ta lườm tỷ ấy một cái, đ//ánh giá hoàn cảnh xung quanh: “Đây là đâu?”
“Đây là chỗ của ta Tây Chiêu. Vốn định đợi muội tỉnh lại rồi mới rời khỏi Đông , nhưng cái ch//ếc của chúng ta ảnh hưởng quá lớn, cha trên triều đình liều mạng với Công Tôn Thừa , vị quốc đ//ánh nhau đến bầm dập mặt mũi ầm ĩ cả thành đều . Ta sợ đêm dài lắm mộng, dứt khoát mang muội chạy .”
Ta nuốt bọt: “Tỷ của ta ơi, tỷ khác mà cũng có nhà cửa à, trong sòng bạc thắng nhiều tiền thế sao?”
Tỷ tỷ cốc đầu ta cái: “Nghĩ thế, cờ b.ạ.c là không tốt. Ta tiêu khiển lúc rảnh rỗi thôi, chứ có phải cũng ngâm mình trong đâu.”
Ta ôm đầu: “Vậy rốt cuộc tỷ có bao nhiêu tiền?”
Tỷ tỷ nhướng mày: “Tuy người ngoài đều nói ta là đệ nhất phú hộ Đông , nhưng cũng không khoa trương đến thế.”
Tỷ ấy cười cười: “ là top 3 Đông thôi.”
Ta mở to mắt, hít sâu một hơi.
“Trời đất ơi! Tư Đồ Tiểu Đào, tỷ giấu kỹ thật đấy.” Ta c.ắ.n ngón tay, đi tới đi lui: “Thường nghe cha nhắc tới, Đông có một thương nhân lợi hại, trong vòng ba năm đã thâu tóm hơn phân nửa cửa hàng Hoàng Đô, mỗi năm quyên góp triều đình một ngàn vạn lượng bạc, buôn bán trải rộng khắp tứ quốc, nhưng người rất thần bí, chưa từng lộ diện.”
Ta nhìn tỷ ấy: “Dám cá tỷ chính là Vũ Tốt tiên sinh !”
Tỷ tỷ chống tay bàn, nhìn ta cười như không cười: “Ta đã thẳng thắn thành khẩn rồi, bây giờ nói về muội đi, muội muội ngoan.”
“Muội, muội sao có thể có giấu tỷ chứ, muội tuyệt đối không phải là Song Cuồng Đao , cũng không gọi là Thảo Biệt Ngôn!”
Tỷ tỷ nghiến răng nghiến lợi: “Hay muội, Tư Đồ Tiểu Quả, hóa ra đây nói ốm đến mức đóng cửa không gặp ai, là lén lút chuồn ra ngoài đ//ánh nhau. Hại ta phải để thương đội đi khắp nơi tìm t.h.u.ố.c muội.”
Ta bịt miệng lại.
Nói nhiều sai nhiều, hay là đừng nói nữa.
Tỷ tỷ đến véo tai ta, ta vội ôm ngực: “Tỷ tỷ, đau!”
Tỷ ấy lập tức xìu xuống, móc một lọ t.h.u.ố.c từ trong người ra, đổ ra viên thuốc, bực bội nhét vào miệng ta.
Tỷ ấy thở dài: “Ta tức giận là vì muội không coi cái mạng nhỏ của mình ra . đây muội thích học võ, ta nghĩ coi như rèn luyện sức khỏe, cũng không có xấu, không ngờ muội lại luyện tới mức lợi hại như vậy, dám ra ngoài động thủ với người ta. Lỡ như đang đ//ánh nhau mà phát bệnh thì làm sao?”
Ta vỗ n.g.ự.c an ủi tỷ ấy: “Yên tâm đi tỷ tỷ, thường thì đánh, muội đều nhét một nắm thuốc, chưa bao giờ phát bệnh!”
Nhưng nhìn biểu cảm của tỷ tỷ, hình như cũng không an ủi chút .