Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Cứ như vậy, tôi trở thành đệ tử cuối cùng của bà Viện.
Chiều thứ Tư mỗi tuần, tôi đều dắt An An đến nhà bà học nghề.
Bà dạy rất nghiêm khắc, chỉ cần một lệch cũng bắt tháo làm lại.
“Thêu như làm người, chỉ xứng đáng lương tâm mình.”
Bà thường nói thế.
Dưới hướng dẫn của bà, tay nghề của tôi tiến bộ vượt bậc.
Những pháp sắp thất truyền — “Cẩm thượng thiêm hoa”, “Ẩn hương phù động”, “Kim ti bàn long”… đều lần lượt tái trên tay tôi.
Lượt xem trong livestream càng đông, đơn đặt hàng đã kín lịch nửa năm.
Có lần tôi thêu bức “Tùng hạc diên niên”, dùng pháp “Thiên ti vạn lũy” bà Viện vừa truyền dạy, bộ lông hạc dưới ánh sáng lên sắc độ khác nhau tùy góc nhìn.
Tác phẩm một nhà sưu tập mua giá mười vạn tệ.
“Có tiền đồ rồi.”
Biết tin , bà Viện hiếm hoi khen tôi một câu.
Tối hôm , tôi thông báo trong livestream sẽ tạm nghỉ một thời gian.
【Sao thế?】
【Đừng mà, mỗi xem Noãn Noãn thêu là khoảng thời gian thư giãn nhất của tôi.】
【Có ai bắt nạt cô hả?】
Bình luận ào ào như vỡ trận.
Tôi cười giải thích:
“Tôi chuẩn bị tham gia Cuộc Thủ công truyền thống toàn quốc, cần toàn tâm toàn ý làm tác phẩm dự .”
là lời khuyên của bà Viện.
“ trình độ của cô, giật giải Vàng không khó.”
Khi nói điều , trong mắt bà ánh lên tia sáng lâu rồi mới trở lại.
“Để cho đám già kia , thêu truyền thống chưa chết đâu!”
Chủ đề tôi chọn là 《Tân Sinh》 — Tái sinh.
Trong bản thiết kế, một con phượng hoàng tái sinh từ lửa đỏ, cánh lông đều thể bằng pháp khác nhau.
Phần ngọn lửa tôi sáng tạo kết hợp kim tuyến và hạt san hô đỏ, dưới ánh đèn sẽ ánh lên lấp lánh theo góc nhìn.
trình sáng tác vô cùng gian nan.
Tôi thường thức đến tận khuya, mắt cay xè đến ứa nước.
An An như hiểu mẹ đang bận, vô cùng ngoan ngoãn.
Bé ngồi yên bên chân tôi chơi xếp hình, hoặc nằm sấp trong lòng bà Viện nghe kể chuyện.
Ba tháng sau, 《Tân Sinh》 cuối cùng cũng hoàn thành.
Khi kim cuối cùng khâu xong, bà Viện nhìn chằm chằm tác phẩm thật lâu, bỗng đỏ mắt.
“Năm xưa Tiểu Vũ cũng thêu phượng hoàng.”
Bà thì thầm.
“Nhưng không bằng con.”
Hôm tôi mang tác phẩm đi gửi dự , thôn Thanh Sơn đổ mưa lớn.
Bà Viện đứng dưới mái hiên, nhìn màn mưa trắng xóa, lẩm bẩm:
“Phượng hoàng tắm lửa, gặp nước ắt hưng… điềm lành đấy.”
8
Kết quả cuộc tháng nữa mới công bố, tôi lại livestream nhưng giảm lượng đơn hàng, dành nhiều thời gian hơn để rèn luyện thuật.
Sức khỏe của bà Viện lúc tốt lúc xấu, gần như tôi cũng đưa An An đến thăm bà.
Có khi chúng tôi cùng nhau nghiên cứu các thêu cổ ghi chép trong sách xưa, có khi chỉ đơn giản là ngồi uống trà yên tĩnh, nhìn An An đuổi bướm trong .
Một buổi chiều bình thường, khi tôi đang cùng bà Viện sắp xếp lại những mẫu thêu cũ trong bộ sưu tập của bà, điện thoại bất ngờ đổ chuông.
Là một số lạ.
“Xin hỏi có cô Tô Noãn không ạ?”
Giọng đối phương rất nghiêm túc.
“Chúng tôi gọi từ Ban tổ chức Cuộc Thủ công truyền thống toàn quốc.”
Tim tôi lập tức nhảy lên tận cổ họng.
“Tác phẩm 《Tân Sinh》 của cô đã giành giải Đặc biệt… Ban tổ chức muốn mời cô tham dự lễ trao giải vào thứ Bảy tuần sau.”
Tôi cúp máy mà người vẫn run lẩy bẩy.
Bà Viện nhìn biểu cảm của tôi liền đoán mọi chuyện, bà vỗ vai tôi:
“Đi đi, để Tiểu Vũ … sư muội của nó xuất sắc đến mức .”
Lễ trao giải tổ chức tại Bảo tàng Mỹ thuật tỉnh.
Tôi mặc bộ sườn xám xanh nhạt bà Viện tặng, búi tóc gọn gàng, hồi hộp ngồi dưới khán đài.
Khi MC xướng tên người đoạt giải Đặc biệt, tôi như bay lên khấu.
“… Tác phẩm dung hòa hoàn hảo giữa thuật truyền thống và thẩm mỹ đại, chỉ đều chứa đựng sức sống mãnh liệt…”
Lời phát biểu của Chủ tịch hội giám khảo khiến mắt tôi ướt nhòa.
Dưới khấu, đèn flash chớp sáng liên tục, tôi như nụ cười đầy tự hào của bà Viện trong làn ánh sáng lấp lánh .
Nhận giải xong, tôi vừa bước xuống thì có một người đàn ông trung niên, ăn mặc chỉn chu chặn lại.
“Xin chào cô Tô, tôi là Chu Minh từ Tập đoàn Thiên Thư.”
Ông đưa danh thiếp cho tôi.
“Chúng tôi rất hứng thú tác phẩm của cô, muốn bàn về một cơ hội hợp tác.”
Tập đoàn Thiên Thư? Không là…
Tôi cố đè nén kinh ngạc trong lòng — Thiên Thư là công ty thuộc ngành văn hóa, nơi nam chính trong nguyên tác làm việc!
Lẽ tuyến cốt truyện lại sắp về?
“Xin lỗi, tại tôi chưa có ý định hợp tác.”
Tôi lịch từ chối rồi nhanh chóng rời đi.
Về đến thôn Thanh Sơn, tôi đặt chiếc cúp vàng rực rỡ vào tay bà Viện.
“Công lao là của bà.”
Tôi chân thành nói.
Bà Viện vuốt nhẹ chiếc cúp, lắc :
“Không, là thực lực của chính con.”
Tối hôm , chúng tôi phá lệ uống một chút rượu.
Bà Viện má ửng hồng, đột nhiên lên tiếng:
“Noãn Noãn, bà có một ý … con có muốn chính thức bái sư không?”
Tôi sững lại, rồi quỳ xuống hành lễ.
“Sư phụ trên cao, xin nhận đồ đệ một lạy.”
Bà Viện đỡ tôi dậy, trong mắt lấp lánh ánh lệ:
“Tốt, tốt… Đời của bà Viện Thanh Hà, vậy là không uổng phí rồi.”
9
Hôm , tôi như thường lệ đưa An An đến nhà bà Viện.
Vừa tới cổng, đã nghe tiếng cãi vã dữ dội bên trong, xen lẫn là tiếng đồ sứ rơi vỡ chát chúa.
“Viện Thanh Hà! Bà định cố chấp tới bao giờ?!”
Một giọng nam đầy khí thế quát lên.
“Người kế thừa Thêu nghệ càng ít, bà thực định mở to mắt nhìn nó biến mất sao?!”
“Ông già đáng ghét, chuyện của tôi không cần ông lo!”
Giọng bà Viện sắc hơn mọi khi.
“Cút đi! Đừng đến làm phiền tôi nữa!”
Tôi lo lắng siết chặt An An, nhanh chóng bước vào .
Trước mắt là một ông lão ăn mặc sang trọng, đỏ bừng vì tức giận, tay đang cầm một chiếc tách sứ men lam, như thể sắp ném xuống đất.
bà Viện thì đứng trên bậc thềm, tay chống hông, ánh mắt sắc bén như dao.
“Sư phụ?”
Tôi khẽ gọi.
Cả cùng lại.
Ông lão nhìn An An trong vòng tay tôi, tử co lại, chiếc tách trong tay “choang” một tiếng vỡ tan.
“… là…”
Giọng ông run run, mắt chăm chú nhìn vào gương An An.
“Là con của cô sao?”
Tôi theo bản năng ôm An An chặt hơn, khẽ gật .
Ông như bị sét đánh, lùi một bước, miệng lẩm bẩm:
“Giống … giống …”
“Bé con, con… mấy tuổi rồi?”
Ông dịu dàng hỏi.
An An chớp đôi mắt to tròn, líu ríu đáp:
“ tuổi ạ!”
“Đáng yêu .”
Ông nở nụ cười rạng rỡ, lấy từ túi một chiếc hồ quả quýt tinh xảo, đưa cho An An.
“, ông tặng con món quà nhỏ.”
An An tò mò nhận lấy, bàn tay bé nhỏ vụng về mở nắp hồ, cười rạng rỡ:
“Lấp lánh !”
Bà Viện hừ lạnh một tiếng:
“Chu Thiệu Quyền, nếu ông thèm có cháu đến vậy thì bảo thằng con trai độc thân của ông lấy vợ sinh một đứa đi, đừng có mơ tưởng tới cháu tôi!”
Chu lão gia bị nói trúng điểm yếu, lập tức nổi giận đứng phắt dậy:
“Viện Thanh Hà! Bà…”
“Bà cái gì mà bà?”
Bà Viện khoanh tay lạnh .
“Cút sớm đi, đừng chướng mắt tôi ở .”
Chu lão gia tức đến mức râu cũng run lên, cuối cùng hậm hực hất tay áo:
“ lắm! Tôi đi! Nhưng tôi nói trước, tôi đã thuê nhà ở cái thôn rồi, từ giờ cũng đến! Để xem ai bền hơn ai!”
Nói xong, ông người bỏ đi.
Khi bóng ông khuất hẳn, tôi mới thở phào, sang hỏi bà Viện:
“Sư phụ, ông là…?”
Bà Viện thở dài, kéo tôi ngồi xuống ghế trong :
“Ông tên là Chu Thiệu Quyền, bạn thanh mai trúc mã của tôi, lớn lên cùng nhau.”
“Sau ông đi làm ăn, mở công ty, giờ thành đạt lắm rồi.”
Tôi gật :
“Lúc nãy ông nhắc chuyện truyền thừa…”
“Hừ, lão già rảnh rỗi.”
Bà Viện bĩu môi.
“Công ty càng lớn, lại càng muốn lấy truyền thống làm danh tiếng, lôi kéo tôi làm cái gì ‘kế hoạch bảo tồn di sản’. Tôi già rồi, không kham nổi nữa.”
Bà dừng lại, bỗng nghiêm túc nhìn tôi:
“Nhưng Noãn Noãn, bà con có thể.”
Tôi ngẩn :
“Con ạ?”
“Đúng.”
Bà vỗ vỗ tay tôi.
“Con không thua gì bà thời trẻ, lại biết sáng tạo. Nếu kết hợp lão Chu, biết đâu thực có thể khiến thêu truyền thống sống lại.”
Tôi cúi nhìn An An, bé đang chăm chú chơi chiếc hồ quả quýt, gương tràn ngập tò mò.
“Nhưng An An nhỏ, con sợ…”
“Sợ gì chứ?”
Bà Viện cắt ngang lời tôi.
“Lão Chu tuy cứng nhưng không người xấu. Tin sư phụ đi, tương lai của con sẽ rực rỡ vô cùng.”