Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

thoảng, lúc mệt mỏi ta cuộn vào lòng mẹ mà hỏi: “Tại sao lại đối xử tốt với như vậy?”

Mẹ chỉ cười dịu dàng:

“Vì Đại Nha của mẹ biết cố gắng làm mẹ nở mày nở mặt. Trước kia mẹ cũng cho rằng không sinh được trai là tội, bởi vì cả ngoại tổ mẫu của cũng từng dạy mẹ như . mà… cũng nữ nhân không thể học sách, học rất giỏi kia mà. Cho , lời người đời, chắc đã là đúng.”

Nụ cười đẹp lắm, ta muốn giữ mãi trên gương mặt của mẹ.

Và từ lúc , ta nghĩ — học hành, có khi lại hữu dụng hơn ta tưởng.

06

, hành trình đoạt hạng nhất của ta lại không suôn sẻ như mong đợi.

Tháng đầu vì không chuyên tâm , ở kỳ khảo thí đầu tiên ta chỉ xếp hạng lăm. chính cái thành tích mà ta không vừa ý , lại cả lớp học dậy sóng.

Phu tử ném tập bài xuống bàn “bốp bốp”, sờ vào chòm râu lưa thưa, nổi giận quát:

“Có kẻ đến học mà hồn phách lơ lửng nơi đâu, đến nỗi ngay cả một tiểu nữ nhi cũng không bằng, mặt mũi nào nhận là môn sinh của ta nữa?!”

Một , ai nấy trong lớp đều biến sắc.

Kẻ hơn điểm ta thì ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đầy đắc ý; kẻ thấp hơn thì cúi mặt đỏ bừng như m.á.u sắp trào .

Chuyện dừng lại ở đó. Những người có thành tích hơn ta bỗng dưng thường xuyên xuất hiện quanh ta, tay cầm sách, lớn tiếng :

“Ngươi đoán xem, này tiểu nha đầu kia có hiểu là không? Có khi nào giấu phao đâu đó mới làm bài nhanh ?”

“Chắc là không hiểu đâu nhỉ? Không thì sao cứ im lặng như vậy? Để ta cho ngươi thì hơn.”

Bọn tưởng có thể kích ta giận, nào ngờ lại sự ta bị đả kích — bởi vì những , đều là những đoạn ta hiểu.

Càng học, ta càng phát hiện: hiểu được chữ trước khi học thuộc, thì sẽ nhớ nhanh hơn nhiều so với nhồi nhét mù quáng.

Vậy , ta lặng lẽ bọn khiêu khích.

Sợ bọn thấy nhàm, ta cố tình đáp lại vài :

“Ta sự không hiểu. Có bản lĩnh thì ngày đến ngồi bên ta mà đi, xem các ngươi hiểu được bao nhiêu?”

Nhờ vậy, ta có được bốn người đứng đầu trong lớp làm “phu tử tạm thời” của mình.

Từ kỳ khảo thí hai, rồi ba — hạng của ta lần đều cao hơn.

Đến khi kỳ khảo thí lần tư kết thúc, bên cạnh ta đã chẳng ai…

Vì ta đã trở thành — đệ nhất danh xứng với thực!

07

Thì , những khổ cực trong nhà cũng chẳng hoàn toàn vô ích — nó rèn cho ta thói quen suy nghĩ cẩn trọng.

Sau khi bù lại những bài vở đã bỏ lỡ trong tháng đầu, ta càng học càng thuận, lần tiến bộ một chút, lòng ta lại hân hoan một lần.

Mà niềm vui , dần dần không chỉ vì muốn thắng người , mà đến từ tận sâu trong tâm — từ việc chìm đắm trong kinh nghĩa sách vở.

Trong mắt người ngoài, đó là ta quên ăn quên ngủ, tay không rời sách, là một tiểu nữ nhi siêng năng hơn hẳn phần lớn nam sinh trong thôn học.

Phu tử cũng đã quen với việc ta vượt mặt đám nam sinh mà ông ta từng quý mến.

Thỉnh thoảng, khi thấy ta lộ vẻ hiểu bài, ông sẽ chau mày đến bên, giả vờ cho người , thực chất là cho ta — mà những người kia cũng chẳng hiểu .

Ta biết ông đang giằng co điều — ông xem thường ta, giữa đám học trò này, giờ chỉ có ta là hy vọng của ông.

Ngoài cửa lớp, những học trò ngoại ngày một đến xem ta nhiều hơn.

Cho đến một ngày nọ, có một bóng dáng xám xịt bước khỏi đám đông, đứng trước mặt ta, cúi người :

“Tiểu sư muội Hà, năm nay là năm ba ta học ở đây… Muội có thể chỉ ta cách học như muội được không?”

Học trò ngoại chia thành ba lớp: Giáp, Ất, Bính. Bắt đầu từ lớp Bính, năm học lên một lớp. sau ba năm không đậu vào nội , học phí sẽ tăng từ một lượng lên ba lượng năm.

Ba lượng bạc — đó là mức thu học phí của tư thục ngoài kia.

Thôn học có triều đình chu cấp mới rẻ, triều đình cũng như phần lớn dân thường, chỉ chu cấp được ba năm. Quá ba năm mà đỗ, đa số đều phải bỏ học về nhà tìm đường mưu sinh.

Ngược lại, đỗ vào nội thì dù học mấy năm nữa, học phí không thay đổi. Đến khi đậu đồng sinh mới chuyển đi nơi học, bởi khi , phu tử trong thôn học đa phần chỉ là đồng sinh, không thể dạy được thêm nữa.

Hiện tại, nội và thượng cộng lại chỉ có ba mươi học trò, người lớn tuổi nhất đã theo học lăm năm, trong lăm năm , thôn học chỉ sinh người đậu đồng sinh.

cách , lăm năm qua, cả thôn học chỉ có bốn mươi người được xem là đọc sách thành tài, đủ thấy — đường học vấn gian nan, mà kẻ học giỏi thì tôn quý biết bao.

Người nam nhân kia, cổ tay áo và cổ áo đều đã bạc trắng vì giặt quá nhiều, e là năm nay không đỗ, nhà cũng chẳng tiền cho học tiếp.

— điều đó thì liên quan tới ta?

Nơi học đường này, xưa nay nào có ai giúp đỡ ta?

Ta lạnh nhạt nhìn , hỏi:

“Cách học là bản lĩnh của ta, cớ ta phải chỉ ngươi?”

ngẩng đầu, trong mắt thoáng sửng sốt vì bị từ chối. Ánh nhìn kia dường như đang : ta đã chịu cúi đầu trước mặt bao người này, ngươi sao có thể từ chối ta?

đúng là cúi đầu mà mang vẻ tự cao.

Ta bật cười khẽ:

“Vậy đi, nửa năm tới ngươi chịu làm tiểu đồng theo hầu ta, ta sẽ dạy.”

Lời vốn là để trả lại cái ngạo mạn vô thức mà lộ , không ngờ chỉ cau mày nhìn ta lâu, cuối cùng lại sự khẽ đáp:

“Được.”

Trong ánh mắt ngỡ ngàng và tiếng xì xào của đám đông xung quanh, ta cũng nhìn lâu, rồi đột nhiên hiểu một đạo lý của gian —

Hóa , chỉ cần trên người ngươi có lợi ích, thì là nam hay nữ cũng không quan trọng.

Lợi ích — quả thực là vừa đáng sợ, vừa đáng thân thiết.

08

Tùy chỉnh
Danh sách chương