Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Từ ngày hôm đó, Lương sự trở thành người theo hầu bên ta.
Thậm chí y còn rơi vào tình cảnh khó xử hơn ta thuở mới vào học — mấy nam nửa lớn nửa nhỏ luôn tự cho mình cao hơn người, hễ thấy y là liền nhổ nước bọt, mắng là “kẻ phản bội”.
Thế , theo thời gian, khi điểm số của y và ta càng ngày càng cao, những tiếng khinh miệt kia dần dần hóa thành im lặng… và ánh mắt ghen tị giấu nổi.
Không sai — ta học ngày một giỏi hơn.
Dù trước đó đã là người đứng lớp Bính, khi giảng bài cho Lương, ta phát hiện bản thân hiểu càng sâu hơn.
Quả đúng như cổ nhân — dạy người, ắt sẽ giúp mình hiểu hơn.
Trước kia ta nhỉnh hơn người đứng hai một , hắn có cố đến mấy cũng không đuổi kịp ta.
Ngay phu tử cũng nghiến răng điều ta lên lớp Giáp, học cùng với đám đã học đến năm .
Thế , dù họ học trước ta hai năm, vẫn không vượt qua ta trong kỳ khảo thí. Ngay Lương cũng một bước lên làm hạng hai.
Ánh mắt ghen tị liền biến thành hành động rõ ràng — ngày càng có nhiều người cười niềm nở tìm đến ta:
“Hà bạn học ơi, sáng nay tổ ta luộc dư vài bắp ngô, ngươi có muốn ăn không? Nếu thích sau này ta mang cho ngươi mỗi ngày.”
“Nè, Lương nhìn ngốc thôi, chắc mấy lúc cũng hiểu ngươi giảng gì đâu. Hay là ngươi chơi với ta đi?”
Lời nịnh nọt đủ loại, hoàn toàn không còn dấu vết của thái độ khinh thường trước kia.
ta đã trưởng thành — ta không đáp ứng, cũng không châm chọc lại.
Lương ở bên, gấp đến độ mồ hôi đổ đầy trán, y cũng ngăn người ta mở miệng.
Kỳ thực, y không cần lo. Bởi vì sau khi nửa năm này kết thúc, ta sẽ không dạy y nữa.
Ta đã thông qua y mà chứng minh năng lực của bản thân, đạt được mà cũng phải nể trọng — cần phải bồi dưỡng thêm đối thủ khác.
Ta nhạy bén nhận ra rằng, nếu trong học đường nam học giỏi nhiều lên, sẽ không có lợi cho ta.
Điều ta nên chờ đợi — là một nữ khác, người mà ta có cùng chia lợi ích.
Huống chi, người đáng lo nhất lúc này, lẽ ra phải là Hà Hữu mới đúng.
Hắn đã học đến năm , sang năm học phí sẽ tăng lên lượng bạc. Nếu ta tiếp tục học, cái nhà dựa hết vào công sức cha ta… sao có kham nổi?
Trước kia, nhà không cho ta học, cũng cho rằng là chuyện đương nhiên.
mà không cho ta học nữa, sợ rằng người tiên phản đối sẽ là phu tử.
Bởi vì ta là học trò xuất sắc nhất của ông ta trong mấy năm gần đây — mà phần thưởng khi có học trò thi đỗ xá, đâu có phân biệt nam hay nữ.
Lợi ích, quả là rất dễ khiến người ta thay đổi.
09
Sau kỳ khảo thí tiên sau khi ta được chuyển lớp, quả nhiên Hà Hữu không ngồi yên nổi. Hắn về nhà khóc lóc kể lể với tổ phụ tổ . tổ phụ nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, còn tổ hoàn toàn không tin nổi — không tin đứa cháu ngoan của bà ta lại kém hơn ta.
Cháu ngoan khóc, tất nhiên ta được yên thân.
tổ cho rằng là do gần đây để ta đi học quá nhiều, nên lập tức bắt ta sau học phải ra đồng cắt lợn.
Ta vốn định phó mặc, ngày ngày vừa đọc ngoài đồng vừa tay không trở về nhà.
ngờ ngay ngày tiên ra đồng, Đệ, Đại Nhi và mấy đứa tỉ muội khác đã mang theo một giỏ lợn lớn tới.
Các nàng đứng rụt rè, có lúng túng nhìn ta. Cuối cùng vẫn là Đệ bước lên trước, mở lời trước tiên:
“Đại Nha, nghe muội học hành rất giỏi, ta đều mừng thay cho muội. lợn tổ bắt muội đi cắt, sau này để ta làm giúp muội. Muội cần chuyên tâm đọc thôi.”
Các nàng đều là những bằng hữu thân thiết nhất của ta thuở trước, mà vài tháng xa cách, giữa ta dường như đã có một khoảng cách vô hình.
Ta đã sắp quên những tháng ngày vừa làm việc vừa vui đùa năm xưa, còn trong mắt các nàng vừa có sự ngưỡng mộ, vừa có mặc cảm không dám đến gần.
Ta đáng trách.
Đã biết đọc có mang lại nhiều điều tốt đẹp đến , ngay Lương cũng được ta bảo mà hưởng lợi, cớ sao lại quên mất các nàng?
Ta mỉm cười lòng, :
“Cắt gì chứ, mau lại đây, ta dạy các tỷ muội học chữ!”
Mọi người vẫn còn do dự, có Đệ là lập tức chạy ào tới, đôi mắt long lanh sáng rỡ:
“ sao? Muội có thời gian dạy ta à?”
“Chứ sao lại không? Khi dạy các tỷ muội, ta cũng đang ôn tập đấy. Mau lên , còn làm ra vẻ khách sáo cái gì? Các tỷ muội không nhận ra ta là nữa rồi hả?”
Câu này là lời mấy bà tám hay hét ở làng, cũng là câu ta từng vừa học vừa cười năm .
Vừa thốt ra, đám liền phá lên cười, ríu rít xúm lại bên ta.
“Đại Nha ơi, muội giỏi! Biểu ca của ta học ở thôn học năm rồi mà còn không qua được muội! Nghe xong cô cô ta về mát ngày!”
“Muội có dáng vẻ của một người đọc rồi đó. Mấy hôm trước ta thấy muội trên đường, định gọi mà thấy muội ôm , ta lại không dám.”
Tiếng người ríu rít vang lên, khoảng cách giữa ta rốt cuộc cũng tan biến.
Ta ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc :
“Hôm nay, ta sẽ dạy các tỷ muội viết tên mình trước. Sau này, mỗi ngày vào này, ta tụ họp ở đây, ta sẽ dạy tiếp những chữ khác, có được không?”
“Được! ta sẽ mang lợn cho muội mỗi ngày!” — vẫn là Đệ, đáp lời to nhất.