Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng ta và ca ca cảm nhận rõ ràng — Mai Hương tỷ được mẫu thân yêu thương thật lòng.
Ngay cả những tiểu thư trạc tuổi Lan tỷ, cũng có vài phần giống nàng, đối xử Mai Hương tỷ cũng rất thân thiết.
Vừa xuống xe, bọn họ ríu rít đùa giỡn nhau. Có người khoác tay Mai Hương tỷ, có người chỉ vào bảng hiệu giới thiệu gì đó nàng.
Ban đầu sắc mặt Mai Hương tỷ còn nghiêm túc, nhưng cuối cùng không nhịn được bật cười.
Là một nụ cười rất đẹp — đẹp đến nao lòng.
Trước rời đi, Lan tỷ đi lại rằng — ở thành, thanh danh của nữ tử quan trọng hết thảy.
Ca ca chỉ có đứng từ xa nhìn một cái. bước tới gần, chẳng khác nào hủy hoại cả đời Mai Hương tỷ.
Quả nhiên chỉ là một ánh nhìn thoáng qua. Nhưng ca ca cố ngồi lại đến tận lúc các nàng rời đi, chỉ để có thêm một lần nhìn thấy nàng.
Tiếng bánh xe ngựa lộc cộc lăn qua bên cạnh, như ta rằng — ca ca vĩnh viễn không đuổi kịp Mai Hương tỷ rồi.
Từ đó sau, ca ca không nhắc đến chuyện tìm nàng , ở lại thành mở một quán nhỏ mưu sinh.
Ta , ta hiểu ca ca gì.
Huynh ấy không phải sợ, là suy — liệu Mai Hương tỷ… còn cần đến ta không?
Bởi ta là trẻ mồ côi, nên càng hiểu rõ hai chữ “gia đình” nặng đến nhường nào.
Trước kia, Mai Hương tỷ chỉ có ta. Nhưng giờ đây, nàng có người thân thật . Họ yêu nàng — không chỉ có tình cảm, còn có cả kiện.
Người tiền không quan trọng… là những kẻ nghèo.
ta cũng có áo mặc có người dâng, cơm ăn có người bới, thì ta cũng chẳng suốt vất vả làm việc.
Ta và ca ca chỉ là những kẻ kiến thức nông cạn, trước kia biết cái gọi là “giàu có” của Hầu phủ ở thành lại có đến mức ấy.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp của Mai Hương tỷ, ta… không còn tư cách khiến nàng đ.á.n.h mất tất cả những ấy — cho dù là danh nghĩa yêu nàng.
Những ý hỗn loạn ấy, chỉ đến gần ngủ ta mới dám để nó hiện lên trong đầu.
Còn ban … cuộc sống mưu sinh giữa chốn thành thật quá đỗi bận rộn.
ta mở một thêu nhỏ. Trong tất cả những việc Lan tỷ học qua, chỉ có thêu là thứ nàng làm tốt nhất, cũng là khiến nàng vui vẻ nhất.
Ca ca chỉ lo phần tìm mặt bằng, ra ngoài giao hảo hàng xóm láng giềng, còn lại giao cho Lan tỷ sắp xếp — cả chuyện phân công việc cho ta, và dạy ta học thêu.
Một mới mở, dù chỉ bé bằng một gian phòng, nhưng để đi từ con số không đến lúc có chút danh tiếng, cũng mất tròn hai tháng.
Đến trên người Lan tỷ bớt đi phần nào khí chất tiểu thư, trông giống một chưởng quầy thật rồi — ca ca đưa cho nàng một phong thư hòa ly.
Chữ trong thư là nhờ Lan tỷ dạy huynh ấy viết, còn xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng ra hàng ra lối. Thế huynh ấy lại mang lá thư đầy lỗi đó cùng khế ước , đặt trước mặt nàng, nghiêm túc :
“Lan cô nương, ta cùng nàng làm một cuộc giao dịch. Ta đi chu du rèn luyện, nhưng tiểu muội của ta không không có người chăm sóc. Ta gửi gắm nó cho nàng, cũng tặng luôn cả này cho nàng. Nàng thấy thế nào?”
Ta và Lan tỷ sững sờ. Ta hoảng hốt hét lên:
“Ca ca! Huynh không cần muội sao?”
Huynh ấy nhìn ta đầy áy náy:
“Ca ca đi tòng quân. Nơi ấy không thích hợp để mang theo nữ hài tử. Muội ngoan ngoãn ở lại thành chờ ta, có được không?”
Lan tỷ nhìn ca ca ánh mắt chấn động:
“Phạm công tử, huynh từ bỏ sao? Huynh lập công danh để cưới Mai Hương cô nương?”
Ánh mắt nàng như : huynh ấy điên rồi.
Nhưng sau ngỡ ngàng qua đi, nàng lặng lẽ đón lấy những thứ trong tay ca ca, trịnh trọng :
“Là ta nông cạn. Lớn lên trong phủ sâu rộng, ta những quy củ nơi ấy chính là tất cả. Phạm công tử, ta kính trọng kiên định và dũng khí của huynh — chúc huynh sớm thắng trận trở .”
thật là để cưới được Mai Hương tỷ, thì ta tuyệt đối không trở thành gánh nặng của ca ca.
Ta chạy khắp các hiệu t.h.u.ố.c trong thành, gom góp đủ loại t.h.u.ố.c bổ, mua thật nhiều để huynh ấy mang theo.
Tối hôm trước lên đường, chẳng ai trong ta quay phòng. Cả hai cùng ngồi trong sân nhỏ, ca ca cẩn thận dò một.
“Tiền mua là Hầu phủ đưa, vốn dĩ nên thuộc Lan cô nương. Nàng nhìn có vẻ trưởng thành muội, nhưng nghiệm mưu sinh không bằng đâu — muội phải giúp đỡ nàng nhiều một chút. Gặp chuyện khó, đừng cố chấp, cứ đến Hầu phủ tìm Lưu ma ma. Bọn họ không phải người xấu, sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hai người ở lại thành an toàn quê.”
Ca ca xưa nay xem ta hay Mai Hương tỷ là đóa hoa yếu đuối phải nâng niu — nên những lời ấy ta nghe hiểu rõ ràng. Thế nhưng lòng ta lúc ấy lại đến một chuyện khác.
Đợi đến ca ca hết mọi , ta mới nhẹ nhàng :
“Ca, mai lại đến lượt Mai Hương tỷ đi dạo trang sức. Để muội thay huynh đi gặp tỷ ấy một lần nhé. Dù gì cũng phải cho tỷ ấy biết — huynh thật lấy ai khác. không, tỷ ấy sẽ mãi mãi đau lòng.”
Vì… ta sớm biết rồi — đêm thành thân ấy là giả. Ca ca là ca ca của ta — trong sạch, vẹn nguyên.
Huynh ấy xoa đầu ta, mỉm cười:
“Ngốc quá, muội còn ngây ngô cả xưa. Mai Hương tỷ của muội thông minh muội nhiều. Dù có tin mặt trời mọc từ phía tây, nàng cũng không tin ta thật cưới người khác. Bất kể bọn họ mang thứ gì, nàng cũng sẽ không tin — tin, nàng sớm xách đao đến c.h.é.m ta rồi. Nàng nhất định chờ, chờ ta đi tìm nàng.”