Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Cha tôi lên núi săn thú, bị hồ tiên trêu chọc đến mức vô cùng t.h.ả.m hại. 

Bà nội liền khâu cho cha một đai lưng màu đỏ, nói rằng hồ tiên sợ nhất là màu .

Tối hôm sau, cha tôi trở về. 

Nhưng ông lại như biến thành một người khác. 

Tôi còn thấy đai đỏ kia hóa thành màu vàng.

Tôi sợ hãi đi nói bà nội, nhưng bà lại nheo mắt vui vẻ:

“Vậy mới đúng chứ, quay về đúng người rồi.”

1

Tối hôm , tôi không yên. 

Cha tôi lên núi nhân sâm được hai ngày rồi. 

Thường cùng lắm là hai ngày ông về, vậy lần này lại đi lâu đến thế.

Khi tôi nửa mê nửa tỉnh, ngoài bỗng vang lên tiếng gõ “cộc cộc”.

Là cha tôi về rồi!

Tôi vui mừng, vội bật dậy, xỏ dép mở .

Dưới ánh trăng, cha tôi đứng ngay ngắn , quần áo chỉnh tề. 

Thấy tôi, trong ánh mắt ông thoáng qua chút căng thẳng.

Rồi ông bước nhanh vào nhà, nhìn tôi hỏi:

“Tiểu Nha, con ăn cơm chưa? Bà nội chưa?”

Tôi khựng lại, từ khi nào cha lại tôi là “Tiểu Nha” vậy?

Ông vẫn luôn tôi là “Nha Nha” cơ .

“Tiểu Nha”… tên này nghe quen lắm, hình như đây người từng tôi như thế.

Tôi khép lại, trả lời: “Con ăn rồi, bà nội rồi ạ.”

Sau khi cùng cha vào nhà, tôi để ý thấy hai tay ông trống không, chẳng mang về thứ gì cả.

Tôi hơi thất vọng. 

khi đi, ông hứa tôi rằng chuyến này nhất được nhân sâm đem bán, lấy tiền mua cho tôi một mới để đi học.

Nhà tôi nghèo, lại tốn tiền t.h.u.ố.c cho mẹ, nên tôi đi học muộn hơn bọn trẻ khác một năm. Mùa thu năm nay, tôi nhất được đến trường.

Tôi há miệng hỏi , nhưng chưa kịp nói thấy sổ buồng bà nội mở

Bà nội ló đầu , giọng mừng rỡ: “ Thanh Sơn về rồi không?”

Thanh Sơn — là tên cha tôi.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe bà cha bằng tên ấy.

giờ, bà luôn cha tôi là “thằng cả” hoặc “thằng lớn nhà tôi”.

Trong trí nhớ của tôi, bà nội chưa giờ cha bằng giọng điệu thân mật như vậy.

Tôi còn ngạc nhiên cha tôi vui vẻ nói: “, con đây, thưa mẹ.”

Rồi ông quay sang tôi: “Tiểu Nha, con mau đi đi. Cha muốn nói bà.”

Nói xong, ông đi thẳng vào buồng bà nội.

Tôi càng thêm thắc mắc, cha và bà nội từ giờ lại thân thiết thế này?

Nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh mới, nên vội vàng theo, nắm tay áo ông hỏi:

“Cha, cha đi núi không được gì sao?”

Cha tôi cau mày, khẽ hất tay tôi , giọng không vui:

“Lên núi sâm đâu lúc nào ! Lần này không được lần sau. Con gấp gáp gì chứ? Bộ nhà mình thiếu cơm ăn à?”

Tôi c.h.ế.t lặng.

Cha tôi nay luôn dịu dàng, chưa từng nói tôi bằng giọng điệu như vậy.

Thiếu cơm ăn” ư? 

Cha hứa mua cho tôi … 

Sao chỉ mới lên núi một chuyến, cha lại như biến thành người khác vậy?

Thấy tôi đứng ngẩn , ông càng tỏ vẻ khó chịu, giục:

 “Về mau, đừng chọc cha nổi giận.”

Tôi bị thái độ ấy làm sợ hãi, chẳng dám nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay về buồng của mình.

Đêm , tôi trằn trọc mãi không được.

Giữa đêm, tôi lén dậy nhiều lần thấy đèn trong buồng bà nội vẫn sáng. 

Từ khi cha vào , ngọn đèn ấy chưa hề tắt một giây.

Tôi không biết họ nói gì, nhưng đến tận khi trời hửng sáng, khoảng năm giờ, ánh đèn ấy vẫn còn le lói.

Tôi nghĩ chắc cha và bà nội bàn quan trọng, không muốn cho tôi biết.

2

Sáng sớm hôm sau, khi tôi giặt quần áo, thấy cha thu xếp đồ đạc.

Tôi ngạc nhiên lại hỏi: “Cha, cha mới về hôm qua, sao hôm nay lại lên núi nữa ạ?”

Cha gật đầu, nở nụ hiền như , nói: “Tiểu Nha, lần này cha nhất được sâm. Cha mua đồ ngon cho con, chịu không?”

Tôi sững lại, nói rằng tôi không cần đồ ăn ngon, chỉ muốn đi học thôi, bà nội chống gậy bước .

Bà nội nhìn cha, tủm tỉm dặn dò: “Lần này lên núi cẩn thận, trên nhiều thứ nguy hiểm, nhớ bảo vệ bản thân.”

Cha tôi gật đầu liên tục, đeo gói hành lý lên lưng, rồi nói: “Mẹ yên tâm, con nhất bình an trở về.”

Ánh mắt bà nội chứa đầy lo lắng, nhưng khóe môi vẫn nở nụ , tiễn cha tôi tận .

Tôi lại càng thấy lạ.

Từ đến nay, bà nội chưa từng thân thiết cha tôi như vậy.

Ông nội tôi mất sớm, bà nội một mình nuôi hai người con trai. 

Cha tôi là anh cả, còn người em là Thanh Bách.

Bà nội thương hơn, thiên vị đành, lúc chia nhà còn chỉ cho cha tôi vài bát mẻ và nồi rạn. Ngôi nhà tôi ở bây giờ là do cha tôi tự mình đi sâm, kiếm tiền dựng lên.

tôi thông minh, thi đỗ đại học nhưng không học đi buôn, rồi kiếm được một số tiền lớn.

Sau khi giàu trở về làng, xây cho bà nội một căn nhà hai tầng, còn mua nhiêu thứ kỳ lạ dân làng chưa từng thấy.

Bà nội càng thêm hãnh diện, đi đâu khoe đứa con út tài giỏi, còn so sánh cha tôi như kẻ ngu ngốc vô dụng.

Mỗi lần thấy bà nội như vậy, tôi tức lắm, về kể cha, nhưng ông chỉ hiền:

“Nha Nha, con không được nói xấu người lớn. con thông minh, kiếm được tiền để phụng dưỡng bà, tốt.”

Tôi bực bội: “Nhưng bà ốm đau, giờ về đâu, toàn là cha chăm sóc, cơm ba bữa nhà mình lo! Sao bà nội không nhìn thấy công lao của cha chứ?”

Cha chỉ xoa đầu tôi, nói rằng làm con hiếu thảo là điều nên làm, không được mong báo đáp.

Tôi chẳng hiểu nổi.

Bà nội chưa giờ thích tôi, chỉ vì tôi là con gái. 

Tùy chỉnh
Danh sách chương