Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đối với cha tôi, bà vẫn luôn lạnh nhạt.
không vì cha luôn bắt tôi mang cơm sang cho bà, thì tôi chẳng buồn để ý đến bà đâu.
này, chú tôi gặp chuyện, làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất.
Người thì biệt tích, chỉ có chủ nợ tìm đến làng đòi tiền.
Thấy căn nhà hai tầng kia, họ liền đuổi bà nội ra ngoài, tịch thu nhà để trừ nợ.
Không còn chỗ đi, bà nội đành dọn đến nhà tôi.
Theo lý thì đến lúc này, bà nội hẳn hiểu ai mới là chỗ dựa thật bà.
không!
Bà vẫn luôn miệng chê bai, nói nhà tôi xấu, cơm ăn dở, còn trách cha tôi vô dụng.
Mỗi thế, tôi giận run, còn cha chỉ nhẹ tôi nhẫn nhịn.
Thật ra, tôi ghét bà nội không chỉ vì điều đó.
không có bà, mẹ tôi đã chẳng ra nông nỗi này.
Lúc mẹ m.a.n.g t.h.a.i tôi, bà nội chẳng không quan tâm còn ép mẹ tôi sinh con trai, nói là con gái thì cha tôi bỏ vợ.
Mẹ tôi hiền lành, bị dằn vặt suốt thời gian đó nên ngày càng âu, khép kín.
Khi tôi ra đời, thấy là con gái, bà liền c.h.ử.i rủa ngay bên giường sản phụ, mặc kệ mẹ tôi vừa sinh xong còn yếu.
Mẹ chỉ biết im lặng chịu đựng.
Tháng đầu, tôi bị bệnh, chạy chữa khắp nơi không ai cứu nổi, bác sĩ nên chuẩn bị hậu .
Cha tôi không tin, nhất quyết không bỏ cuộc, bế tôi núi cầu thần tiên cứu giúp.
nói ông thành tâm cảm động Đại Tiên, ban cho một viên đan dược.
khi uống, tôi thật khỏi bệnh, khỏe mạnh như đứa trẻ bình thường.
mẹ tôi thì hoàn toàn sụp đổ.
Bị ám ảnh, , tinh thần mẹ dần rối loạn.
Từ đó, mẹ không còn ra khỏi nhà, người , có ai đến gần.
Cha tôi để mẹ ở căn phòng nhỏ trong nhà, ngày đến trò chuyện, kể chuyện cũ cho mẹ .
Khi cha đi vắng, tôi thay cha ở bên mẹ.
hai cha con tôi đều mong một ngày đó mẹ sẽ bình phục.
3
Nhớ đến đây, tôi không kìm quay sang bà nội.
Bóng dáng cha tôi đã khuất hẳn, còn bà vẫn đứng yên trước cổng, dõi mắt trông theo mãi, ánh mắt đầy vẻ lắng… lắng đó không thể là giả .
Tôi cảm thấy vô cùng kỳ .
Từ khi bà lại quan tâm cha tôi đến vậy chứ?
Trước đây cha tôi nhiều đi đào sâm trên núi , bà nội có bao giờ hỏi han tới đâu.
Bà nội chỉ đứa con út khi về, miệng lúc c.h.ử.i cha tôi vô dụng, chỉ biết đi đào sâm chẳng kiếm tiền.
Vậy giờ đây, bà lại một mực dặn dò, còn tôi:
“Mày đi dọn phòng cho cha mày đi, để khi về có chỗ ở sạch sẽ, thoải mái.”
Tôi im lặng gật đầu, đi sang phòng cha.
Tôi mở cửa sổ cho thoáng khí, thu gom quần áo ông thay ra tối để mang đi giặt.
Đang làm, tôi chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.
Trước đây, một cha đi đào sâm về, ông kể với tôi rằng bị hồ tiên trêu chọc.
Ông nói hồ tiên có thể hóa thành người, lúc thì biến thành bà nội, lúc lại hóa thành mẹ tôi, đùa giỡn với ông suốt nửa ngày khiến ông chẳng đào gì, còn trượt ngã xuống hố nước suýt c.h.ế.t đuối.
Bà nội lúc đó xong bèn sẽ khâu cho ông một chiếc đai lưng đỏ, vì hồ tiên nhất là màu đỏ.
“ đeo cái này núi, sẽ không dám đến gần nữa.” — Bà nội nói.
Cha tôi gật đầu đồng ý.
Hôm , bà nội đã khâu xong thật.
Bà đưa cho cha chiếc đai đỏ dặn ông thử núi một nữa.
… tại sao bây giờ, chiếc đai lưng trên quần cha tôi lại là màu vàng?
Tôi đưa tay sờ vào, càng càng cảm thấy có gì đó bất thường.
4
Lúc ra bờ sông đầu làng giặt đồ, tôi gặp Thúy Thúy – bạn thân tôi.
Tôi và Thúy Thúy bằng tuổi nhau.
Nhà cô ấy trọng nam khinh nữ, vì cô ấy có anh em trai nên còn bị đối xử tệ hơn tôi.
Chúng tôi hay tâm với nhau, cùng than thở chuyện buồn trong nhà, việc đồng cảnh ngộ khiến chúng tôi dễ hiểu nhau lắm.
Thấy Thúy Thúy, tôi mừng rỡ định kể chuyện kỳ đêm , khi lại gần, tôi thấy cô ấy đang ngồi thụp bên bờ sông, mặt vùi trong tay, khóc nức nở.
Tôi vội chạy đến hỏi, mới biết đêm nhà cô ấy bị mất con , nhà đổ lỗi cho cô ấy, còn đ.á.n.h cô ấy một trận.
Tôi chỉ biết an ủi, chẳng dám nhắc đến chuyện mình nữa.
Thúy Thúy khóc một hồi lau nước mắt, nhỏ nói:
“Nha Nha, thật ra con không bị mất đâu… bị ăn thịt .”
Tôi ngẩn người Thúy Thúy.
Thúy Thúy tiếp tục nói: “Tối lúc phát hiện không thấy bỏ, nhà tôi đã chia nhau đi tìm. đó anh tôi nói đã thấy xương con trên núi, thịt bị gặm sạch, đáng lắm.”
Tôi giật mình: “Chẳng lẽ là bị dã thú ăn sao?”
Thúy Thúy lắc đầu: “Anh tôi nói quanh chỗ đó có một cái bẫy sắt bắt thú, là dã thú ăn thịt thì đâu thể ung dung đi mất . đáng hơn là…”
Cô ấy đảo mắt quanh, ghé sát tai tôi thì thầm: “Bên cạnh bộ xương … có dấu chân người.”
Tôi sững sờ, lạnh toát sống lưng.
Dấu chân người?
Chẳng lẽ… con đó là bị người ăn sống?
Ăn sống ư?
Khi tôi còn đang run rẩy nghĩ đến điều đó, Thúy Thúy nói tiếp, run run:
“Anh tôi chắc là tà vật làm. Không thì sao lại ăn thịt khủng khiếp như thế? Hơn nữa, là thú rừng, thì làm sao kéo con đi như vậy?”
Cô ấy ngẩng tôi, hạ : “Nha Nha, người ta đồn trên ngọn núi cạnh làng mình, quanh năm đều có tà ma quỷ quái ẩn náu. Cha cậu thường xuyên núi đào sâm, cậu nhắc ông ấy cẩn thận đấy.”
đến đó, tim tôi bỗng thắt lại.
Tôi chợt nhớ đến tất chuyện kỳ xảy ra từ tối như nụ cười khác bà nội, nói xa cha, và chiếc đai lưng vàng.