Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Người ấy… có thật là cha tôi không?
bà nội… chắc chắn bà cũng biết điều đó.
Nếu không, bà lại thái độ nhanh đến thế?
5
Tôi trở về tâm trạng rối bời, óc chỉ toàn nghĩ về .
Bỗng tôi mơ hồ nhớ lại, đêm đó, cha tôi ở buồng bà nội đến tận hơn năm giờ sáng.
Khi cha ra ngoài, tôi sợ bị phát hiện là chưa ngủ vội kéo chăn giả vờ say giấc.
Giữa cơn mơ màng, tôi dường như nghe tiếng cửa lớn mở ra.
Cha tôi đã ra ngoài.
Chẳng lẽ, con bò bị ăn kia là do cha dắt lên ?
Ngày hôm đó, bà nội đối với tôi rất khác, không còn quát tháo, cũng chẳng còn lời mỉa mai .
Tôi cảm sự thay bà nội bắt khoảnh khắc cha tôi “trở về” .
Rốt cuộc, này sai đâu?
Chiều đến, tôi nấu cơm , mang phần bà nội trước, rồi tiếp tục bưng cơm vào cho mẹ.
Khi ngang cửa sổ phòng bà, tôi phát hiện cửa khép hờ, vọng ra tiếng bà lẩm bẩm.
“Cơm nhạt nhẽo, chẳng có tí mỡ .” — Bà nội càu nhàu.
Tôi tức lắm, định giậm chân để bà biết tôi nghe , nhưng rồi chợt nghe bà nói tiếp, giọng đầy khoan khoái:
“Haiz… nhưng cũng chẳng còn khổ lâu đâu. Chờ Thanh Bách về, sẽ hết khổ thôi”
Rồi vang lên tiếng chóp chép nhai đồ ăn.
Tôi khựng lại.
Thanh Bách?
Bà đang nói đến chú út tôi ?
Nhưng làm bà biết chú sắp về?
Bà nội có ra khỏi bao giờ đâu.
6
Tôi mang cơm đến cho mẹ, vừa bước vào thì mẹ lập tức xuống giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Nha Nha, cha con đâu rồi? Ông ấy về chưa?”
Tôi gật : “ cha về rồi, nhưng gần trưa thì lại , nói là lên đào nhân sâm.”
Nghe vậy, mẹ tôi cau mày lại.
Tôi cảm mẹ đang rất lo lắng vội hỏi: “Mẹ, thế ạ?”
Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, hạ giọng nói: “Mỗi lần cha con về đều sẽ đến gặp mẹ, nhưng lần này lại không?”
Tôi sững người.
Đúng rồi! tôi lại không nghĩ đến điều này chứ?
Mỗi lần cha về, dù muộn đến đâu, ông cũng sẽ sang thăm mẹ.
Mẹ sợ tất cả mọi người, chỉ tin tưởng tôi cha.
Thế ngày hai cha con tôi cũng sẽ bầu bạn với mẹ một lúc.
Mẹ tôi, nói khẽ: “Mùi vị cũng không đúng.”
Tôi ngạc nhiên: “Mẹ nói mùi cơ ạ?”
Mẹ tôi, ánh mắt nghiêm lại: “Là mùi trên người cha con. Mẹ quen thuộc lắm, chỉ cần ngửi hơi thở là biết. Nếu con nói cha về sáng nay mới , vậy lại chẳng có chút mùi ông ấy?”
Cả người tôi lập tức căng cứng lại.
Tôi vội kể cho mẹ nghe cái thắt lưng màu.
Mẹ tái mặt, vừa quanh phòng vừa nói: “Nha Nha, cha con gặp nguy hiểm rồi. Mẹ không thể ra ngoài, con mau bà , kể hết mọi cho bà ấy, bà ấy nhất định sẽ giúp chúng .”
Bà mẹ nói đến là một bà nổi tiếng làng, am hiểu phong thủy bói toán.
Có người còn lái xe sang xa đến để xin bà ấy xem quẻ.
Nhưng không phải ai bà ấy cũng xem, bà chỉ xem cho “người có duyên”, phí xem cũng chẳng rẻ.
Bởi vậy ai cũng kính nể bà ấy.
Bà ấy cha tôi có quen biết vì trước đây cha từng cứu bà.
Khi lũ quét, mọi người đều bỏ chạy, chỉ có cha tôi quay lại cõng bà ấy ra khỏi vùng nguy hiểm.
Bà ấy ghi nhớ ơn cứu mạng đó luôn quan tâm tới gia đình tôi, thỉnh thoảng còn chỉ cho cha tôi chỗ có thể đào nhân sâm.
Tôi lập tức chạy đến bà , kể hết mọi .
Ban , bà ấy vẫn bình thản, nói chỉ cần gieo quẻ là sẽ biết cha tôi ở đâu.
Nhưng khi nghe tôi kể rằng dây lưng đỏ biến thành màu vàng, sắc mặt bà ấy bỗng thay hẳn.
Bà ấy nghiêm giọng hỏi: “Nha Nha, con nói thật chứ? Không nhầm chứ?”
Tôi lắc : “Con chắc chắn không nhầm, dây đó do bà nội con tự khâu, con nhận ra .”
Bà ấy sững lại, rồi nghiến răng: “Bà già đó… thật tàn nhẫn.”
Tôi chẳng hiểu bà ấy nói , còn đang định hỏi thêm thì bà ấy đã rút ba đồng tiền cổ ra, gieo xuống đất.
Bà ấy chằm chằm ba đồng tiền, giọng nặng trĩu: “Nha Nha, không xong rồi. Cha con gặp nguy hiểm rồi.”
Nghe vậy, tôi sợ đến run người, vội quỳ xuống: “Bà ơi, xin cứu cha con với. Con không muốn cha c.h.ế.t đâu…”
Bà đỡ tôi dậy, lau nước mắt cho tôi: “Đứa bé đáng thương, yên tâm . Cha con từng cứu mạng , nếu không có nó, đã c.h.ế.t lâu rồi. nhất định sẽ giúp con.”
Bà ấy gieo thêm quẻ, rồi nói: “Cha con đang bị giam trên . nay con phải lên , đem cha con về. Cha con bị người dùng phép hồn, không thể tự đường về .”
Tôi lo lắng hỏi: “Nhưng rộng lắm, con biết ở đâu ạ?”
Bà ấy nói: “Ở nơi có ba cái cây mọc sát nhau, phía sau có một hang . Con vào đó, cứ gọi tên cha con liên tục, như vậy cha con mới nghe , khi đó con sẽ .”
Tôi ghi nhớ kỹ lời bà dặn.
Tôi đã quen đường nhỏ, dù đêm cũng có thể .
Trước khi , bà lại dặn: “Phép hồn này rất độc, nếu sơ sẩy sẽ khiến thân xác linh hồn cùng tan biến. Con nhất định phải thật kỹ, xem người con có thật sự là cha con hay không.”
Tôi gật .
Không ngờ khi trở về , tôi lại “cha” đã về rồi.
Ông trông cao hơn, rắn rỏi hơn, khác hẳn ngày thường.
Tôi đứng đó rất lâu không dám gọi “cha”.
Bà nội thì dường như chẳng phát hiện lạ, vẫn thân thiết nói cười với ông.
Nhờ thế họ mải nói , chẳng để ý đến tôi, tôi lặng lẽ về phòng.
Vừa bước vào, tôi đôi giày “cha” đặt trước cửa, mép giày còn dính vệt m.á.u đỏ.