Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương cuối

13

Cả hai mẹ con tôi ai thèm để tâm đến Lâm Kiến Quân.

Vì mẹ đang bị mở chi nhánh đầu tiên.

quyết đoán và tốc độ hành động của mẹ tôi luôn khiến người khác phải nể.

Bà nói mở là mở thật. Hôm sau liền bắt đầu chạy khắp thành phố khảo sát mặt bằng.

cùng, mẹ chọn được một địa điểm gần khu đại học – nơi có đông sinh viên, sức tiêu dùng mạnh và dễ chấp nhận cái mới.

Mặt bằng đã có, nhưng một bài toán hơn đặt ra:

Ai sẽ quản chi nhánh?

Mẹ tôi vốn đã bận tối mắt với cửa hàng chính, không thể chia thân quản cả hai nơi.

Nên phải tìm một người đủ cậy để giao phó.

Vừa dán thông báo tuyển dụng lên là có không ít người đến ứng tuyển.

Mẹ tôi phỏng vấn từng người.

Có người lịch rất đẹp, từng làm ở các chuỗi F&B , mở miệng là mô hình kinh doanh, chiến lược marketing.

Nhưng khi mẹ hỏi:

“Nếu chi phí nước dùng quá cao, ảnh hưởng đến lợi nhuận thì anh sẽ làm gì?”

Gã nọ đẩy gọng kính, tự đáp:

“Chuyện nhỏ thôi. giữ nguyên công chính, nhưng các nguyên liệu phụ trợ thì có thể thay bằng loại rẻ hơn hoặc cắt giảm liều lượng.

Khách bình thường không phát hiện được đâu. giữ được vị cốt lõi mà kiểm soát được chi phí.”

Mẹ tôi chỉ cười nhẹ, bảo đợi .

Sau khi anh ta rời đi, mẹ quay sang tôi:

“Không dùng được. Người như vậy không có lòng tôn trọng với đồ ăn.

Hôm nay dám vì lợi nhuận mà đổi gia vị, mai kia dám vì lợi nhuận mà dùng nguyên liệu hỏng.

Danh tiếng nhà mình sớm muộn cũng bị huỷ trong tay loại người này.”

Cũng có sinh viên mới tốt nghiệp, nói chuyện sôi nổi, chưa gì đã “sư phụ ơi, sư phụ à”.

Với câu hỏi y hệt, cậu ta tự đáp:

“Chi nhánh mở gần trường đại học mà, sinh viên bọn em da dày lắm, đồ ăn có tươi hay không cũng ai để ý. Lẩu thì cũng cả thôi!”

Đến mức này thì không cần mẹ nói, tôi cũng là không thể chọn.

Cứ vậy, mấy ngày liền phỏng vấn, không ai đạt yêu cầu.

14

Cho đến khi một người phụ nữ tên Văn xuất hiện.

Chị trông ngoài mươi, ăn mặc giản dị, nói năng có chút ngại ngùng.

Hồ sơ cũng rất đơn sơ – chỉ là từng làm phục vụ ở vài ăn suốt hơn mười năm.

Chị không đến xin làm quản , chỉ hỏi xem mới có tuyển nhân viên phục vụ không.

Vì nhà hàng cũ mới đóng cửa, chị lại còn nuôi con nhỏ, cần có thu nhập.

Mẹ tôi trò chuyện vài câu, rồi đột ngột hỏi:

“Nếu nước dùng quá tốn kém, ảnh hưởng đến lãi, cô sẽ làm gì?”

Văn sững lại, suy nghĩ rất nghiêm túc rồi nhỏ nhẹ đáp:

“Vậy thì bọn tôi khó hơn chút, tiết kiệm ở chỗ khác – ví dụ như điện nước…

Nhưng đồ ăn vào miệng người ta, không thể tiết kiệm được.”

Chị cúi đầu ngượng ngùng:

“Tôi cũng có con gái. Tôi luôn mong dù con ăn ở đâu cũng phải sạch sẽ và an .”

mắt mẹ tôi lập tức sáng lên.

Bà hỏi tiếp:

“Nếu gặp khách vô , gây chuyện thì sao?”

Văn mím môi:

“Thì trước hết phải kiên nhẫn giải thích, dĩ hòa vi quý.

Nhưng nếu không nói được, đối phương cố tình gây thì cũng không thể mềm yếu.

Buôn bán cần ôn hoà, nhưng cũng không thể để người ta bắt nạt.”

Phỏng vấn xong, mẹ tôi lần đầu tiên mấy ngày nay nở nụ cười.

Bà nói luôn:

“Mai đến làm đi, trước tiên theo chị học một tháng ở cửa hàng chính.

Lương cơ bản năm ngàn, sau này giao chi nhánh cho em, em được chia hai mươi phần trăm lợi nhuận.”

Văn tròn mắt kinh ngạc, suýt nữa khóc, liên tục cúi đầu:

“Cảm ơn chị! Cảm ơn chị! Em nhất định sẽ làm thật tốt!”

Mẹ đỡ chị dậy, dịu dàng nói:

“Cứ gọi chị là chị Lan. Sau này mình không phải sếp với nhân viên, mà là đối tác.”

Chị Văn rời đi rồi, tôi thấy khó hiểu.

“Mẹ, sao mẹ chị ấy đến vậy?”

Mẹ khẽ cười:

“Miểu Miểu à, dùng người là phải nhìn hai :

Một là nhân phẩm, hai là động cơ.

Cô ấy là mẹ đơn thân, một mình nuôi con, rất cần công việc này.

Chính vì , cô ấy sẽ trân trọng cơ hội này hơn bất cứ ai, cũng sẽ tận tâm tận lực giữ cho tốt lên.”

Mẹ ngừng một chút, nhìn tôi, mắt dịu dàng.

“Quan trọng nhất là: khi cô ấy nhắc đến con gái, mắt giống hệt mẹ năm xưa.

Vì con, khổ nào cũng cam lòng – kiểu người đó, đáng để .”

Mũi tôi , gật đầu thật mạnh:

“Vâng!”

15

Chị Văn quả nhiên không khiến mẹ tôi thất vọng.

Chị học rất nhanh, làm việc tháo vát, lại cực kỳ khó.

Mẹ tôi truyền dạy bộ kỹ năng – từ cách chọn lựa và phân loại gia vị, cách canh nhiệt độ, đến cách xào và nấu nước dùng.

Tất nhiên, công cốt lõi thì mẹ giữ lại một phần.

Mẹ bị sẵn các loại gia vị đã được xay đúng tỷ lệ, chia sẵn từng túi.

gì giao cho chị Văn, chỉ là khâu xào nấu cùng.

“Không phải chị không em, mà vì đây là giúp mẹ con chị an thân lập mệnh.”

Mẹ tôi nói rất thẳng thắn.

Chị Văn liên tục gật đầu, chân thành đáp:

“Chị Lan, em hiểu. Chị dạy cho em tay nghề quý giá như vậy, em đã vô cùng ơn rồi.”

Một tháng sau, chi nhánh khu đại học chính khai trương.

Chị Văn dẫn theo hai nhân viên do mẹ tôi sắp xếp, xuyến cửa hàng cực kỳ gọn gàng đâu ra đấy.

Hôm khai trương, đông nghịt khách, chị Văn bận như con quay, nhưng luôn giữ nụ cười tươi rói trên mặt.

Con gái cô ấy là một bé gái ngoan ngoãn, nhỏ hơn tôi vài tuổi, tan học là đến ngồi ngay ngắn vào bàn nhỏ trong góc làm bài tập.

Rảnh rỗi thì phụ dọn bát đũa.

Tôi ghé qua mấy lần, thấy nụ cười tận tâm của chị Văn khi phục vụ khách, thấy mắt ngưỡng mộ của con bé khi nhìn mẹ mình, tôi lại bất giác nhớ đến ngày xưa, lúc mẹ tôi và tôi cũng bắt đầu như .

Thật tuyệt.

Thành công của chi nhánh đầu tiên khiến mẹ tôi thấy được triển vọng phát triển.

Nửa năm sau, mẹ mở tiếp chi nhánh tâm thành phố.

Người quản là một chị từng trải qua khủng hoảng tuổi niên do mất việc, cũng được mẹ trực tiếp tuyển chọn và đào tạo.

Tiền thuê ở tâm cao gấp 5 lần khu đại học, khách đông nhưng áp lực cũng rất .

Mẹ tôi mất ngủ nhiều đêm để điều chỉnh thực đơn, thiết kế thêm vài combo nhẹ nhàng cho dân văn phòng, cùng cũng đứng vững.

cửa hàng như cỗ máy in tiền, liên tục đưa mẹ tôi tiến gần hơn đến “mục tiêu nhỏ”.

Mẹ tôi ngày càng bận rộn.

Bà không còn cần tự tay đứng quầy như trước nữa, nhưng ngày nào cũng phải đi một vòng kiểm tra chất lượng nước dùng và vệ sinh từng cửa hàng.

tôi cũng đã dọn khỏi căn nhà cũ ký ức tồi tệ, chuyển sang một căn hộ thương mại hơn 100m².

Không hẳn là xa hoa, nhưng là một giấc mơ từng không dám nghĩ tới.

16

Một lần nọ, sau kỳ thi, tôi cầm bài kiểm tra toán 146 điểm đi tìm mẹ ký tên.

Bước vào phòng làm việc, thấy mẹ đang đọc sách.

“Mẹ, mẹ đọc gì ?”

Mẹ đẩy gọng kính, chỉ vào đoạn sách và nói:

“Miểu Miểu, bây giờ mình mới có cửa hàng, mẹ còn xoay sở được.

Nhưng nếu sau này có mười, hai mươi chi nhánh thì sao? Mẹ không thể mọc thêm đầu sáu tay mà quản hết.”

“Ý mẹ là…”

“Đợi đến lúc quy mô đủ , mẹ sẽ xây một bếp tâm.

Sau này, tất cả nước dùng và nguyên liệu sơ chế đều sẽ được sản xuất theo tiêu thống nhất tại đó, rồi vận chuyển đến từng chi nhánh.

Chỉ như vậy, mẹ mới đảm bảo được rằng mọi cửa hàng ‘Lẩu cô Triệu’ đều giữ được hương vị y như nhau!”

Tôi thật quỳ lạy tinh thần của mẹ.

Mỗi lần tôi tưởng rằng mẹ đã đạt đến giới hạn, thì mẹ lại nhẹ nhàng chứng minh rằng:

nghiệp của mẹ mới chỉ bắt đầu thôi.

Thời gian trôi qua vùn vụt, chớp mắt tôi đã gần thi đại học.

Trong hai năm ấy, “Lẩu cô Triệu” đã trở thành thương hiệu ẩm thực nổi tiếng ở thành phố tôi.

Mẹ đã mở đến cửa hàng năm, tất cả đều làm ăn phát đạt.

Cửa hàng sáu đang trong giai đoạn bị.

Mẹ chính thành lập công , trở thành “Tổng Giám đốc Triệu” trong miệng người đời.

là bà – chỉ là ăn mặc chỉnh tề hơn, khí chất chín chắn hơn.

Lâm Kiến Quân đã hoàn biến mất khỏi cuộc sống của mẹ con tôi.

Thỉnh thoảng, tôi nghe vài lời đồn từ hàng xóm cũ hắn.

Nghe nói, công đầu tư mà hắn khoe khoang năm nào thực chất chỉ là trò lừa đảo.

Hắn đem bộ số tiền trúng xổ số, cộng với tiền vay mượn họ hàng, dồn vào “công ” với giấc mộng làm giàu trong một đêm.

Kết quả chưa một năm, đối tác làm ăn ôm tiền bỏ trốn, để lại cho hắn một đống nợ.

Chiếc BMW đỏ cũ kỹ đã bị đem cầm, còn cô bồ Lộ Lộ thì vừa hắn hết tiền đã cao chạy xa bay.

Hắn từ giấc mơ triệu phú rơi thẳng xuống đáy, thảm hại hơn bao giờ hết.

Hắn từng định quay mượn tiền hàng xóm, nhưng ai còn không nhớ cái bộ mặt đắc ý, chanh chua năm nào của hắn?

Không ai thèm đoái hoài.

Hắn bỏ xứ đi trốn nợ, hoàn bặt vô âm tín.

Mẹ tôi chỉ “ờ” một tiếng khi nghe chuyện ấy.

tôi còn rất nhiều việc phải làm:

– Lo cho tương lai,

– Sống cho hiện tại,

– Và không có thời gian để bận tâm đến kẻ không còn liên quan.

Bếp tâm mà mẹ tôi ấp ủ cùng cũng được xây xong.

Xưởng rộng rãi, sạch sẽ, dây chuyền sản xuất hiện đại.

Mỗi nồi nước dùng đều được kiểm soát nghiêm ngặt theo đúng công , rồi dùng xe lạnh chuyên dụng chuyển đến từng chi nhánh.

Nhờ có bếp tâm, mẹ tôi không còn bị cuốn vào chuyện kiểm soát chất lượng từng ngày.

Bà có thể hoàn tập cùng tôi ôn thi đại học.

Tháng Sáu, trời nắng như đổ lửa.

Kỳ thi cùng kết thúc, tôi lao ra khỏi trường thi, từ xa đã thấy mẹ đeo kính râm, tay cầm bó hoa , đứng cười rạng rỡ chờ tôi.

Tôi vừa chạy vừa nhảy lao đến ôm chầm lấy mẹ.

Mẹ dang tay ôm tôi, nghiêng đầu cười hỏi:

nào rồi?”

Tôi nhảy vào lòng mẹ, hét lên phấn khích:

“Ổn rồi! Mẹ cứ chờ xem con giật giải!”

Mẹ véo má tôi, đưa túi quà trong tay:

“Này, điện thoại đời mới nhất, còn có blind box con thích, mẹ mua trọn set cho con luôn!

Mẹ đã hứa, thì nhất định sẽ làm được!”

Tôi nhảy lên, hôn chụt vào má mẹ:

“Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm luôn!”

17

Kết quả thi đại học công bố, tôi đậu vào trường đại học hàng đầu thành phố, chuyên ngành tài chính – đúng ngành tôi thích.

Mẹ vung tay một cái, mua ngay một căn hộ nhỏ gần trường cho tôi ở để tiện học hành.

Mùa đông năm hai đại học, chi nhánh bảy của mẹ sắp khai trương.

Điều đặc biệt là… lần này mở ở tỉnh bên cạnh.

Đó là cột mốc đánh dấu bước tiến trong nghiệp của mẹ.

Lễ khai trương tổ chức vào Bảy, tôi đến trước một hôm để bị.

Đó là một cửa hàng mặt phố vô cùng hoành tráng, hai tầng, thiết kế tinh tế.

Trước cửa bày lẵng hoa chúc mừng, thảm đỏ trải dài từ trong ra tận lề đường, còn có cả food blogger và kênh truyền thông ẩm thực địa phương livestream trực tiếp.

Mẹ tôi mặc một chiếc áo khoác dài màu be được cắt may vừa vặn, đứng ở cửa nói chuyện với người bạn cũ đến chúc mừng.

Chị Văn và mấy chị quản cửa hàng cũng tới.

Giờ họ đều là người kỳ cựu của công , ai nấy đều rạng rỡ, đứng cạnh mẹ tôi trông như một nhóm chị em từng cùng nhau chiến đấu qua bao gian khó.

Nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt, tôi thấy tự hào mẹ từ tận đáy lòng.

Giờ lành đã đến, nghi cắt băng khánh thành sắp bắt đầu.

MC đang phát biểu nhiệt huyết, thì bên ngoài đám đông bỗng náo động.

Một người đàn ông đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới điên cuồng xô đẩy đám đông lao vào.

Tóc hắn bết lại thành từng mảng vì dầu mỡ, râu ria lởm chởm, chiếc áo khoác mặc trên người vừa bẩn vừa rách, thân toát ra mùi hôi chua nồng nặc.

Vừa xông vào, hắn vừa gào thét khản cả giọng: “Triệu Lan! Triệu Lan đâu rồi! Tôi muốn gặp Triệu Lan!”

Tất cả mắt đều đổ dồn kẻ không mời mà đến này.

Mẹ tôi hơi nhíu mày, ra hiệu cho bảo vệ.

Bảo vệ phản ứng rất nhanh, lập tức tiến đến giữ chặt cánh tay gã lang thang ấy.

giãy giụa gào rú không cam lòng, nhưng đâu thể địch lại sức bảo vệ, nhanh chóng bị lôi ra ngoài.

Tôi thoáng ngờ ngợ, nhưng mẹ đã nắm lấy tay tôi.

Tay bà rất vững chãi, cũng rất ấm áp.

Mẹ cầm micro, nhún vai với mọi người: “Tch, đúng là thương trường giản dị quá mà.”

Khách mời đều bật cười với vẻ mặt “ai hiểu thì hiểu”.

Nghi cắt băng khánh thành diễn ra suôn sẻ, pháo giấy ngũ sắc rực rỡ nổ tung trên không.

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, mẹ khẽ ghé tai tôi than một câu:

“Không người đâu chui ra nữa, xui xẻo thật.”

Tôi nhớ lại bóng lưng vừa quen vừa lạ đó, lắc đầu cười:

“Ai mà được, kệ đi, chắc là một kẻ điên thôi.”

18

Tối hôm đó, mẹ đãi tiệc mừng ở khách sạn sang trọng nhất thành phố.

Trong buổi tiệc, mẹ giơ ly rượu lên, viền mắt hơi đỏ.

“Cả đời tôi – Triệu Lan – không có bản lĩnh gì , nửa đầu đời sống cũng ra sao, cứ nghĩ đời này chắc đến vậy là cùng rồi.

“Nhưng may là tôi không cam . Đấy, giờ cũng sống nên hình nên dáng rồi!”

Bà quay sang nhìn chị Văn và mọi người, giọng chân thành:

“Một mình tôi làm nên chuyện gì, là nhờ ta cùng nhau gầy dựng nên ‘Cô Triệu’ ngày hôm nay. Tất nhiên—”

Mẹ nhìn tôi, mắt rưng rưng.

“Còn có cả Miểu Miểu của mẹ nữa, cảm ơn con, lúc nào cũng ở bên cạnh mẹ.”

Tiếng vỗ tay vang dội, không ít dì trong hội đồng loạt lau nước mắt.

Tôi cũng không kìm được mà khóc, nghẹn ngào ôm chầm lấy mẹ.

“Mẹ à, mẹ con mình cần gì nói cảm ơn. Mẹ thấy mạng nói không, mẹ con là đồng minh trời sinh!”

Mẹ xoa đầu tôi, mỉm cười:

“Nói đúng lắm, mẹ con là đồng minh trời sinh! Cạn ly này, vì tất cả người mẹ và con gái trên đời!”

“Cạn ly—!”

Trên đường khách sạn, tôi dìu mẹ – người vừa uống chút rượu.

Bà chợt hỏi: “Miểu Miểu, hôm nay nhìn thấy ông ta, con… buồn không?”

Quả nhiên, mẹ cũng nhận ra.

Tôi lắc đầu.

“Không buồn. Mẹ à, từ lúc ông ta quăng bản ly hôn lên bàn, với con, ông ấy đã là người xa lạ rồi.

“Người cha của con, đã chết từ ngày ông ta bỏ rơi mẹ con mình.”

Mẹ im lặng thật lâu, rồi ôm chặt lấy tôi.

“Có mẹ đây, con không cần sợ gì hết.”

“Vâng!”

19

Sau này tôi nghe nói, vì hôm khánh thành có livestream của một KOL, Lâm Kiến Quân gây rồi bị chủ nợ nhận ra, nhanh chóng bị túm được.

Cuộc sống sau của ông ta, tôi không hỏi cũng muốn .

Tốt nghiệp đại học, tôi không vào làm ở công của mẹ ngay.

Tôi dùng quỹ khởi nghiệp mẹ cho, cùng bạn bè mở một công truyền thông nhỏ.

Mẹ ngoài miệng thì chê là “vớ vẩn”, nhưng lại giới thiệu hết nguồn lực trong tay cho tôi.

Công tôi dần đi vào quỹ đạo, tuy không thể sánh với đế chế lẩu của mẹ, nhưng cũng coi như có chút thành tựu.

Một tuần nắng, tôi cùng mẹ đi dạo ven sông.

Gió sông mát rượi, thổi tung vài sợi tóc bạc nơi thái dương mẹ.

“Mẹ.”

Tôi chợt lên tiếng.

“Mẹ cảm thấy hạnh phúc không?”

Mẹ ngẩn ra một lúc, rồi bật cười, khóe mắt cũng giãn ra.

“Hạnh phúc chứ, sao lại không.”

Bà nhìn mặt sông loang loáng bạc, chậm rãi nói:

“Không phải nhìn sắc mặt ai, không phải đựng gì, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì mua. Con gái mẹ có tiền đồ, nghiệp mẹ có tương lai.”

Mẹ quay đầu lại, nắm lấy tay tôi, mắt rạng ngời hệt như ngày ấy.

“Miểu Miểu, con xem, đây phải là ngày tốt đẹp nhất sao?”

Tôi gật đầu thật mạnh, mỉm cười ôm chầm lấy bà.

Đúng vậy.

Có mẹ, có tôi.

Có tương lai hơi ấm và hạnh phúc trong tầm tay.

Chính là ngày tuyệt vời nhất của tôi!

[ Hết ]

Tùy chỉnh
Danh sách chương