Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Chồng tôi hồi trẻ từng tiết tiền cho con trai đi du học mà mỗi mùa đông đều ngâm mình dưới dòng lạnh như băng để mò củ sen thuê.
Năm này qua năm khác, ông mắc chứng thấp khớp nặng, lúc nào cũng lạnh như băng, đắp mấy lớp chăn cũng không ấm lên nổi.
Dạo này ông cảm, mỗi đi viện truyền đều run lẩy bẩy.
qua sáng sớm, tôi định lấy túi sưởi để làm ấm cho ông , nhưng vừa cắm điện thì con dâu trông thấy, lập tức nổi đoá.
“ nói rồi là phải sạc điện trước 8 giờ sáng để tiết điện, sao nào mẹ cũng không nghe? Nhà mình tiền rơi từ trên trời xuống chắc?”
Tôi ngập ngừng giải thích:
“Sáng mẹ bận nấu bữa sáng cho các con, rồi đưa Đại Bảo Bảo đi học, không kịp…”
Con càng cáu, lao tới giật phắt túi sưởi trong tay tôi:
“Không được sạc! Từ nay, nhà mình có quy định mới: tất cả các thiết điện chỉ được sạc từ 10 giờ tối 8 giờ sáng sau!”
Nghĩ tới chồng còn đang đợi tôi đưa đi viện, tôi cố nhịn, nhẹ giọng dỗ:
“Hay mẹ đưa cho con 10 tệ nhé, coi như tiền điện…”
Con quát lên:
“Không được! Tiền của bố mẹ phải cũng là của con với Tiểu Phong à?”
Tôi tức mức cả run bần bật, định cãi lại thì chồng giữ tay.
“ , cả năm tay chân tôi cũng lạnh như băng quen rồi, không cần túi sưởi cũng được.”
“Sáng sớm rồi, Tiểu Phong với Tiểu Huyên còn phải đi làm, bọn trẻ cũng không dễ dàng gì, ầm ĩ nữa…”
khỏi bệnh viện, thấy môi chồng tím tái, tôi xót xa không chịu được, cắn răng bỏ 9 tệ mua cho ông một củ khoai lang nhỏ nhất ở cổng viện.
Ông không nỡ ăn, chỉ ôm trong tay sưởi ấm, cười bảo:
“Cứ để tay tôi ấm trước , về nhà hâm lại trong lò vi sóng rồi bà ăn.”
Chỉ là một củ khoai nhỏ xíu như thế, lại dấy lên một cơn bão trong nhà tôi vào tối đó.
2
Vừa bước vào cửa, con dâu nhìn thấy củ khoai trong tay chồng tôi, sắc liền thay đổi, phắt dậy, chỉ thẳng vào tôi với ông mà mắng xối xả:
“Chỉ sáng nay không cho mẹ sạc điện mà mẹ phải mua khoai về để trả đũa tôi à?”
“Già rồi mà không biết học sống tiết , dành dụm cho con cái gì cả!”
“Cả ngày ở nhà ăn với chả uống, sắp giờ tối mà còn ngoài mua khoai ?
Mẹ biết ngoài kia khoai đắt cỡ nào không? Tôi còn nỡ mua cho Đại Bảo Bảo nữa là!”
Chồng tôi không dám cãi lại con dâu, đỏ bừng, run rẩy giải thích:
“Không phải thèm ăn, mà mẹ mày thấy tao lạnh quá nên mua để sưởi ấm.
Chúng tao còn cố chọn củ nhỏ nhất, thật sự không tốn nhiều tiền…”
“Thế nói nghe xem, cái củ khoai đó nhiêu tiền?” – con dâu gặng hỏi, chỉ tay vào tay chồng tôi.
“Không đắt, 9 tệ… Ông chủ còn bớt cho 4 hào nữa.”
Con lập tức nổi đóa:
“9 tệ? Mẹ biết 9 tệ mua được nhiêu đồ ăn không?
Mua được 10 cân củ cải, 20 cân cải thảo, đủ ăn cả tháng đấy!”
“Không được, cái này là hành vi lãng phí nghiêm trọng, phải phạt!
Phạt gấp 10 ! Chuyển khoản ngay 90 tệ cho tôi!”
Nói rồi nó giơ điện thoại lên, đưa mã QR cho tôi quét.
Tôi tức run, đẩy cái điện thoại :
“Khoai này là tôi mua bằng tiền trí của chính mình, không dính dáng gì cô Trương Tiểu Huyên nhà cô cả. Cô lấy quyền gì mà đòi phạt?”
Tiểu Huyên lạnh lùng cười:
“Quyền gì à? Quyền là Tiểu Phong là con trai duy nhất của ông bà!
Tiền sau này phải cũng là của tôi với Tiểu Phong sao?”
“Bà tiêu tiền của tôi mà còn dám mua linh tinh, tôi phạt bà thì sao?”
Đúng lúc đó, con trai tôi tan làm về.
3
Tôi còn chưa kịp mở miệng, con dâu lao kéo chồng, nhanh chóng kể lại chuyện củ khoai 9 tệ, không quên thêm mắm dặm muối.
Con trai tôi sa sầm , lạnh nhạt nhìn tôi với ông nhà.
“Tiểu Huyên nói đúng, chuyện này phải phạt để sau nhớ.”
“Ba mẹ thì tiết hết mức, từng đồng cũng tích góp để lại cho con cái, còn ba mẹ thì sao?”
“Mẹ, trước mẹ mua cái áo phao hàng hiệu hơn 300 tệ cho ba, con nhịn không nói rồi đấy.
Khoai ngoài chợ giảm giá còn có 9 xu một cân, nếu thật sự thèm thì mua về tự , có phải tiết hơn không?”
“Thế mà hai lại lười biếng, ham ăn, bỏ giá gấp mười để mua ngoài đường!
Trên đời này có ba mẹ nào sống vô lý vậy không?”
Con dâu thấy thế liền chớp thời cơ:
“ thấy là có tiền xài hoang quá rồi. Hay là mình bảo ba mẹ đưa thẻ lương cho vợ chồng mình giữ hộ nhé?”
“Mỗi tháng mình cho 1000 tệ tiêu vặt là được. Dù gì cũng ăn ở nhà mình, 1000 là quá đủ rồi.”
Tôi đỡ chồng vững, lạnh lùng nhìn con trai.
Tôi muốn xem thử, này, nó sẽ về phía ai.
4
Con trai nhìn con dâu một cái, rồi lại khó xử nhìn tôi và ông nhà.
“Nếu không… ba mẹ giao thẻ cho Tiểu Huyên giữ đi.”
Ánh mắt tôi nhìn nó dần dần lạnh xuống.
“Không đời nào! Mỗi tháng ba mẹ lĩnh 9.000 tệ tiền . Trừ 3.800 trả giúp vợ chồng con tiền vay mua nhà, 3.000 phụ chi tiêu trong nhà, còn lại 2.200 cũng chỉ đủ để ba mẹ mua thuốc uống hằng ngày. Đều đưa hết cho hai đứa thì ba mẹ sống kiểu gì?”
Con trai cau có:
“Thì con nuôi ba mẹ chứ sao!”
Tôi bật cười quá tức:
“Ý con là… con lấy luôn tiền 9.000 của ba mẹ, rồi gọi là nuôi ba mẹ hả? Thế thà ba mẹ vào viện dưỡng lão ở còn hơn! Mỗi tháng cũng chỉ hơn hai nghìn .”
Con trai đỏ , xấu hổ hóa giận, giọng đầy đe dọa:
“Được ! Ba mẹ có giỏi thì dọn vào viện dưỡng lão đi! Nhưng mẹ quên, ba mẹ chỉ có mình con là con trai. Ba mẹ đưa hết tiền cho viện dưỡng lão rồi, sau này trông mong con nuôi!”
Tức giận khiến ngực tôi đau nhói từng cơn, tôi ngã phịch xuống sofa.
Ông nhà hốt hoảng lấy thu//ốc tim cho tôi uống.
Thấy tôi suýt ngất, con trai hơi chần chừ định đỡ tôi, nhưng con dâu túm lại.
Cô lạnh lùng nói:
“ lừa. thấy rõ ràng ba mẹ anh cố tình giả bệnh!”
“ nói thẳng luôn, muốn tiếp tục ở trong nhà này thì phải giao tiền cho giữ. tưởng giả bệnh là qua được !”
Tôi ôm ngực, mang chút hy vọng cuối cùng nhìn sang con trai.
Và đúng như tôi lo sợ, nó lại về phe vợ.
“Ba mẹ nghe lời Tiểu Huyên đi. Không thì mai mốt cô tức lên không cho ba mẹ ăn đấy…”
“Tức là sao?” – tôi nhìn thẳng vào hắn, chất vấn.
“Nếu vợ con không cho ba mẹ ăn , con nhìn à?”
Con trai im một chút rồi cau có đáp:
“Con còn phải đi làm. Chăm sóc bố mẹ chồng không phải việc của con dâu sao?”
Nghe con nói những lời lạnh lùng ích kỷ như vậy, lòng tôi và ông nhà hoàn toàn nguội lạnh.
5
Củ khoai mà ông nhà nâng niu suốt 13 trạm xe buýt, không nỡ ăn, cuối cùng ai động tới.
Tối đó, vừa đón Đại Bảo và Bảo từ trường về, con dâu kéo hai đứa trẻ lại trước bàn ăn. Cô chỉ vào củ khoai, cố tình dạy dỗ:
“Đại Bảo, Bảo, các con nhớ nhé. Sau này ông bà già rồi, tuyệt đối bỏ tiền mua đồ ngon cho .”
“Ông bà nhà thì nhịn ăn nhịn mặc để dành cho con cháu. Còn ông bà các con thì sao? Trong túi có chút tiền là ăn cho chính mình.”
Tôi vừa định giải thích thì thằng xông tới, giơ nắm đấm xíu đập vào tôi hai cái:
“Bà xấu xa! Mụ phù thủy! Lén mua khoai cho mình, mua xúc xích cho con!”
Cháu gái cũng bĩu môi:
“Bà bỏ 9 tệ mua khoai cho bà ăn, còn con xin gói mì 2 tệ bà cũng tiếc. Đúng là keo kiệt!”
Từng lời, từng lời như dao cứa vào tim tôi.
Tôi run không vững, tay bất giác đưa lên—
BỐP!
Tôi tát con dâu một cái.
Cháu gái hét lên, vừa khóc vừa xô mạnh tôi:
“Đồ yêu quái già! Đây là nhà tụi con! Sao bà dám đánh mẹ con? Bà cút! Cút khỏi nhà này!”
Bảo nhặt con búp bê Ultraman trên sofa, ném mạnh về phía tôi.
Ông nhà lao tới chắn cho tôi, món đồ chơi nặng nề đập thẳng vào trán ông.
Má//u phun tức thì.
“Ông nó?! Ông dọa tôi mà!”
Tôi vừa khóc vừa bảo con dâu gọi 120.
Cô sững một giây rồi phẩy tay:
“Trẻ con đánh thì được nhiêu lực? Chỉ trầy da chút xíu làm gì mà làm quá lên vậy? Còn gọi cả cứu thương? Mẹ biết cứu thương một chuyến nhiêu tiền không? Đủ tiền điện hai tháng đấy!”
“ , tự lấy cồn sát trùng mà xử lý, dán miếng băng cá nhân là xong. Mau đi nấu , cả nhà còn đang đói.”
Nói xong, cô kéo hai đứa nhỏ vào phòng sách, đóng cửa cái rầm.
Để lại tôi và ông nhà đang chảy máu đầy đầu giữa phòng khách.
6
Tôi gọi xe cấp cứu.
Đưa ông vào viện, khâu hết 7 mũi.
Đang truyền thì điện thoại reo.
Chưa để tôi nói gì, con trai gào lên:
“Mẹ đi đâu rồi? Sao chưa nấu? Rau chưa rửa? Đại Bảo Bảo không thấy đồng phục đâu cả! Mẹ mau về nhà đi!”
Tôi nhìn ông nhà xanh xao nằm trên giường bệnh, bật cười đau xót:
“Ba con nhập viện rồi.”
“Con trai cưng của con—chính tay đánh vỡ đầu ba con, khâu 7 mũi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Tôi tưởng con sẽ viện, xem tình hình bố nó, đóng giúp viện phí.
Nhưng không.
Nó chỉ nói nhạt như lã:
“Không nghiêm trọng là được. Mẹ với ba tối tự bắt xe về được không? Mai con với Tiểu Huyên còn phải đi làm. Mẹ nhớ nấu sáng với đưa hai đứa nhỏ đi học nhé…”
mắt tôi rơi lã chã.
Tôi cúp máy thật mạnh.
Ông nhà đưa tay lạnh ngắt lên, lau mắt cho tôi.
“Tố Quyên… Thẻ của bà còn nhiêu?”
Tôi nhìn điện thoại, giọng nghẹn lại:
“Vừa đóng một năm phí quản lý nhà cho nó xong. Còn 1700.”
“Được rồi. Mai tụi nó đi làm, mình thu dọn đồ, về quê.”