Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 12

Chương 12

Xong việc tôi lăn ra ngủ luôn.

Mơ mơ màng màng thì cảm giác có người bế tôi lên, nước ấm bao cơ thể.

Động tác của rất nhẹ và kiên nhẫn, giúp tôi rửa sạch từng một.

Khi được đặt lại lên giường, dưới lưng đã là bộ ga giường sạch sẽ, khô ráo.

Anh ấy nằm xuống, từ phía ôm tôi, mặt chôn sâu vào mái tóc của tôi.

Hơi thở nóng rực, còn mang run run khó nhận thấy:

“Bữa đó… dì bảo em đi xem mắt… sao rồi?”

Tôi còn chẳng buồn mở mắt:

“Nhìn hình hai đứa mình đang nằm chung một giường thế này, chắc là… không ổn lắm.”

bật cười .

cười lại lẫn vị đắng.

Anh nhẹ lên tóc tôi, do dự rất mới lên :

…”

em anh thì sao?”

“Anh sẽ chăm sóc em cả đời… anh nghiêm túc.”

“Tiếc quá” tôi đáp:

“Em chuyển chủ nghĩa không kết rồi.”

Người phía im lặng rất .

đến mức tôi suýt ngủ lại.

Rồi cánh siết tôi, như muốn gắn tôi vào xương cốt của anh:

“Ít ra… bọn họ cũng không có cơ hội đúng không?”

“Vậy… để anh bên em.”

Tôi nói: “Không ai từ chối lợi ích tự dâng tới cửa cả.”

im một lúc.

Anh quá thông minh, chắc chắn hiểu tôi muốn nói gì.

…”

Anh nói:

cái giá để bên em là chịu đựng việc không được sở hữu, tị khi thấy người khác chạm vào em, và nỗi bất an khi có lẽ cả đời này chẳng bao giờ nhận được đáp lại…”

đó là tấm vé vào duy nhất…”

“Thì anh chọn chấp nhận.”

Trong phòng im lặng rất .

đợi tôi không trả lời gì.

Tôi nằm im trong lòng anh, ngủ mất rồi.

Anh cười tự giễu.

Không hiểu sao lại nhớ câu hỏi của Diệp Vân Hiểu năm đó:

“Anh có không?” – .

tôi trở thành người của người khác, từ đó ngay cả danh nghĩa anh trai cũng không thể dùng để gần tôi nữa.

“Anh có từng vì chờ đợi mà mong ngóng đến phát cuồng chưa?” – Có.

Trên máy bay quay về tìm tôi, mỗi phút mỗi giây đều khó chịu, lo tôi ăn không đủ, ngủ không ngon, chỉ muốn mau gặp tôi.

“Anh có không?” – Không chỉ , mà là muốn phát điên.

Nhìn tôi và tên đàn ông kia đứng gần , nhìn gã trai lêu lổng kia mang dấu vết ám muội từ trong nhà tôi bước ra, cơn như lửa cháy, thiêu rụi cả tim gan.

“Anh có đau không?” – Đau đến muốn c.h.ế.t.

Chỉ cần nghĩ đến việc mất tôi mãi mãi, đời này không còn dấu vết gì của tôi nữa là thấy không thở nổi.

Hối hận, lo lắng, bất an…

Những thứ cảm xúc anh từng là vô dụng và xấu xí ấy, khi anh nhận ra lòng mình… lại dâng lên như thủy triều, nhấn chìm anh.

Vì yêu nên lo.

Vì yêu nên .

Cơ thể trong lòng anh ấm áp, rõ ràng là thật.

Chỉ cần tôi còn phép anh lại, còn có thể chạm vào tôi thì mọi hãi, đau đớn, bất an… anh đều chịu được.

Thứ hai đi .

Tôi báo cáo công việc với Phương Kì.

Anh ấy tĩnh nhận xét vài câu, mạch lạc, nghiêm túc như mọi khi.

Tôi gật đầu vâng dạ.

Phương Kì dừng lại một .

Đẩy tôi một chiếc hộp nhung:

“Quà.”

Tôi mở ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.

Tôi không rành độ tinh khiết hay giá trị nó to đến mức khó mà không mĩm cười.

Ánh mắt của Phương Kì rơi lên người tôi.

Nhàn nhạt, thản:

“Cần anh đeo giúp không?”

Tôi cảnh giác ngay lập tức.

Lập tức đóng hộp, đẩy trả lại:

“Không cần đâu, cảm ơn Phương tổng.”

“Em không có tư cách nhận nhẫn của anh.”

“Chỉ là quà thôi.”

Anh tĩnh mở hộp ra, lại đẩy :

“Cầm đi.”

Não trái và não đ.á.n.h giữa việc thích và không thích như hỗn chiến đường phố.

Phương Kì nhìn tôi đổi sắc mặt liên tục.

Bỗng nhẹ cười một .

Nụ cười hiếm thấy trên gương mặt băng giá ấy, nhẹ như tuyết tan đầu xuân.

Tôi hơi ngẩn người.

Anh lặp lại, giọng rất ôn hòa:

“Chỉ là quà thôi. Không đại diện điều gì cả. Đừng áp lực.”

“Haha…”

Tôi nhận : “Cảm ơn Phương tổng.”

“Ừ.”

Anh đáp.

Khi tôi vừa đặt lên nắm cửa định đi thì giọng anh lại vang lên phía , thản mà sắc bén như nhìn thấu mọi thứ:

“Không được đem bán.”

Tôi: “…”

Luôn có cảm giác trước mặt anh, tôi không giấu được gì cả.

Tan , Phương Kì đưa tôi về.

Vừa ngồi lên ghế, anh đã nghiêng người , nhanh hơn tôi một bước mà cài dây an toàn giúp tôi.

Tôi dựa lưng vào ghế, nhìn phố xá lùi lại ngoài cửa kính, không nói lời nào.

Trong xe yên tĩnh được một lúc, Phương Kì phá vỡ sự im lặng trước:

“Anh thêm WeChat của bạn em và… đại cữu ca của em rồi.”

Tôi: Mẹ nó…

Tôi lạnh sống lưng:

“…Rồi sao?”

Phương Kì im lặng. Góc nghiêng của anh dưới ánh hoàng trông hơi lạnh lùng cứng rắn.

Tự nhiên tôi thấy phiền. Hồi cấp hai bị giáo viên chủ nhiệm ép kiểu này tôi còn thấy áy náy vì thầy thật lòng muốn tôi khá lên.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Em ngủ với anh ấy rồi à”

“Anh muốn lên án em lẳng lơ à?”

“Phương tổng, em không có nghĩa vụ giữ gìn trinh tiết anh.”

Ngoài dự đoán, Phương Kì bật cười rất nhẹ:

“Không.”

Anh dừng một :

“Anh chỉ muốn nhìn thấy con người thật của em, mọi mặt của em.”

Tôi nghẹn họng.

như tôi bị nói trúng tim đen vậy.

“Anh bệnh hả?”

Tôi khó chịu.

“Có .”

Phương Kì lại nghiêm túc mà trả lời.

Tôi nổi da gà, cảnh cáo:

“Anh mà dám nói câu bệnh tương tư thì em xuống xe liền.”

Phương Kì liếc tôi như thể ngạc nhiên thật:

“Anh đâu định nói vậy.”

Tôi không biết anh thật sự chậm hiểu hay cố trêu tôi nữa.

Anh lại cười, giọng đều đều:

“Có người đuổi em, chứng minh mắt nhìn người của anh rất tốt.”

“Ừ.” Tôi nói. “Không chỉ đuổi, còn ngủ rồi.”

Ngón Phương Kì siết nhẹ vô lăng, ho một :

“Vậy chứng minh… cơ thể em cũng tốt.”

Tôi quay đầu nhìn anh.

Vẫn là bộ dạng mặt không cảm xúc, cả người lại tỏa ra vẻ ôn hòa đến quái gở như tuyết trắng vạn dặm biến thành bông gòn.

“Anh bị đoạt hồn rồi à?”

“Không. Anh nghĩ thông rồi.”

“Anh yêu em, nên muốn đối xử tốt với em đó là chuyện của anh. Người khác đối xử tốt với em đó là chuyện của họ. Chỉ cần mấy chuyện đó em vui…”

Anh dừng lại, giọng nhỏ hơn:

“Anh cũng vui.”

Xe dừng dưới nhà tôi.

Anh quay nhìn tôi, ánh mắt thản có thứ gì đó đã thay đổi:

“Chiếc nhẫn, thật sự chỉ là quà. Chỉ cần em nhìn nó mà thấy vui, vậy là đủ.”

Tôi nhìn anh khá rồi nói:

“Ghê quá.”

“Mức độ ngộ đạo yêu của anh gọi là: trẻ sơ đột nhiên giác ngộ thành triết gia. Chính là kiểu đệ t.ử luyện khí kỳ tự dưng tẩu hỏa nhập ma thành giáo chủ tà phái.”

Từ không biết yêu thành não yêu đương luôn rồi.

Phương Kì đưa , quấn một lọn tóc bên má tôi quanh ngón .

đó cúi xuống, đặt một nụ rất nhẹ lên ngọn tóc đó.

Anh không biện minh, chỉ nói :

“Ừ.”

yêu… thật thần kỳ.”

anh đuổi quá sát lại em chạy mất” – anh buông lọn tóc ra, mắt trong suốt:

“Anh nguyện không đòi gì cả. Chỉ cần được bên cạnh em.”

Tôi nói:

“Bên cạnh em là bãi đậu xe hả? Ai cũng muốn đậu à?”

Phương Kì cong mắt nhìn tôi:

“Được không?”

Tôi đáp:

“Được.”

Thứ bảy.

Nhà tôi bất ngờ đông như hội.

Bốn người chen trong phòng khách chơi trò dán giấy phạt ai thua bị dán giấy lên mặt.

Luật chơi thì đơn giản không khí thì cực kỳ vi diệu.

Chơi vài ván, mặt , Phương Kì và Vệ Tế sắp không còn chỗ dán nữa.

Trên mặt tôi chỉ có đúng một cái.

Không tôi giỏi.

Là ba người đó cố nhường, còn tranh thủ hãm hại , châm biếm từng câu.

“Phương tổng, nhận thua nhé.”

cười nhẹ, dán một tờ giấy lên thái dương Phương Kì.

Phương Kì mặt không đổi:

“Chỉ là vận may. Ván xem anh còn cười nổi không.”

Vệ Tế dựa hẳn vào bên tôi, lười biếng.

Nhân lúc loạn còn lén chuyền bài tôi, miệng thì kích lửa:

“Hai người hung dữ ghê~ Chơi game cũng cãi .”

Tôi ngáp dài:

“Em đi vệ .”

Tiện nhìn đồng hồ đã đến giờ ngủ dưỡng .

Tôi về thẳng phòng, chui vào chăn.

Ngoài kia ba người đang bàn tán cái gì đó.

“… có quy tắc chứ.”

quy củ.”

“… tung xúc xắc đi.”

Âm thanh dần nhỏ lại. Tôi cũng lười nghe tiếp.

Tôi ngủ thiếp đi.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, có người nhẹ nhàng bước vào.

Nệm lõm xuống, một thân thể ấm áp ôm tôi.

Động tác dịu dàng đến mức giống như đ.á.n.h thức tôi.

tim đập vững vàng ngay bên tai như ru ngủ.

Một nụ thật nhẹ đặt lên trán tôi.

Anh cúi sát bên tai tôi, dùng hơi thở mà nói, mang sự nhẹ nhõm và trân trọng như được buông xuống gánh nặng:

“…Anh yêu em.”

“Ừm…”

Tôi đáp một .

Cảm ơn.

Tôi cũng rất yêu bản thân mình.

(Hoàn chính văn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương