Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 11
Tôi cúi đầu.
Là tin nhắn Vệ Tế:
Dậy chưa?
Lúc anh ra ngoài, dưới lầu gặp đại cữu ca rồi~
Anh còn chào anh nữa.
“…”
Đại cữu ca?
Đúng là biết tự tô vàng lên .
Tôi tắt màn hình:
“Vào đi.”
…
Tạ Tầm đi theo tôi vào nhà.
Anh không nói một lời, mà đặt hộp giữ nhiệt lên bàn ăn rồi ra.
Rửa tay xong, anh thử nhiệt độ:
“Vẫn còn nóng, ăn đi.”
Tôi ngồi , vừa ăn bữa sáng anh nấu, anh lại giống một cái robot làm việc theo lập trình cầm giỏ quần bẩn trong nhà tắm mang đi .
Tách riêng từng loại.
Phần thì bỏ vào máy, phần thì đem vào chậu tay.
“Dùng nước ở đâu?”
anh tĩnh.
“Tủ dưới bồn rửa tay.”
Tạ Tầm cúi lấy:
“Loại này không được… Quần mặc sát người và khoác dùng nước khác nhau.”
Anh dừng một chút, rồi nói tiếp:
“ lần sau anh mang đến em.”
Tôi c.ắ.n bánh bao, ậm ừ có.
Anh xắn tay , rửa sạch tay rồi tiếp tục đồ.
Ăn xong, tôi theo phản xạ nhìn sang Tạ Tầm.
Anh quay lưng về phía tôi.
Gương soi phản chiếu khuôn mệt mỏi anh.
Mái tóc rũ , hàng mi dài tạo một mảng bóng nhỏ dưới mắt thâm quầng.
người toát ra một vẻ nhẫn nhịn và u uất.
Tôi nhìn chằm chằm.
Mi anh khẽ .
Động tác trên tay ngừng lại một giây, rồi lại tiếp tục.
Giống hệt tôi hồi nhỏ sau khi mẹ mắng một trận, quyết tâm biến thành cỗ máy học tập lạnh lùng bà hối hận.
Tôi thu ánh mắt lại, đi ra phòng khách chơi game.
Tạ Tầm quần xong lại dọn phòng khách.
Anh liên tục đi qua đi lại, quanh tôi như tình nhắc tôi rằng anh vẫn ở đây.
Con rắn tham ăn trong điện thoại tôi đập vào tường c.h.ế.t.
Tôi đặt điện thoại , nhìn chằm chằm anh.
Tạ Tầm đi ngang trước vài lần.
Có lẽ nhận ra tôi nhìn, anh gắng khôi phục gương thường lại có chút buồn cười:
“Em vẫn nên dọn về ở cùng anh đi.”
“Ở một không tốt đâu.”
Anh ngừng lại, như tìm từ:
“Hôm qua… hai người đó, họ có quấy rầy em không?”
“Anh biết có lúc em… họ làm mơ hồ, hoặc là…”
Anh nói vòng vo, tìm lý do “giải vây” tôi.
Tôi đáp ngay:
“Không có.”
Tạ Tầm ngây ra.
“Không quấy rầy, không mơ hồ. Là em tự nguyện.”
Sắc anh trắng đi thấy rõ.
“Không … anh biết không thế, nhất định họ lừa em.”
“Đúng, là họ lừa em.”
Anh dựng lên một lý do hợp lý duy trì thế giới sạch sẽ .
Tự dối .
Tôi quyết định cắt đứt ảo tưởng đó:
“Em đều ngủ với bọn họ rồi”
Tạ Tầm sững sờ, như không hiểu câu đó nghĩa là gì.
Sự dịu dàng trong mắt anh vỡ tan.
Lộ ra nỗi cuống quýt và tuyệt vọng chưa từng có.
Một lúc lâu, anh :
“Không … không nào.”
“Làm ơn… nói với anh là họ ép em.”
“Hoặc là em nhất thời hồ đồ.”
“Cầu xin em, …”
“Không ai ép em .”
Tôi nói: “Em trưởng thành lâu rồi. Em ngủ với ai là quyền em.”
Tôi nhìn thẳng vào anh:
“Anh đừng vòng vo nữa. nói gì, nói thẳng.”
Tạ Tầm cứng đờ.
Tất sự tĩnh mà anh ngụy trang bấy lâu sụp nay đã đổ tại chỗ.
Mắt anh đỏ lên.
Như gom hết sức lực còn lại:
“Vì sao… không là anh?”
Tôi trợn mắt.
“Vì sao bọn họ được, mà anh thì không?”
“Vì sao… lại không là anh?”
anh , nghèn nghẹn vì khóc.
Tôi nói:
“Được mà.”
Tạ Tầm: “…”
Sững người hoàn toàn.
Trong phòng ngủ.
Tôi đè Tạ Tầm giường, hôn đến mức anh choáng váng.
Lưỡi anh vụng về, chỉ biết động đón nhận rồi đáp lại nhẹ.
thở dốc, hai má đỏ ửng.
Một kiểu ngây ngô khiến người ta chỉ bắt nạt thêm.
Tạ Tầm hoàn toàn không biết đổi .
Tôi buông ra, anh liền ngửa đầu thở hổn hển, đôi mắt long lanh nước.
Màu thu trong mắt như chảy ra.
Ngón tay anh , vụng về đưa lên cởi cúc .
Tôi ngồi dậy, nghĩ một chút rồi nói thẳng:
“Em sẽ không chịu trách nhiệm với anh.”
“Em cũng không cần anh chịu trách nhiệm với tôi.”
“Em chắc không?”
Tạ Tầm ngẩng đầu nhìn tôi, ngón tay vẫn chậm rãi nút.
Đồng t.ử anh nhạt, trong như hồ hổ phách.
Anh khẽ c.ắ.n môi, môi trắng bệch:
“… Chắc.”
Tôi nhìn anh vài giây.
Rồi bất ngờ nói:
“Thôi.”
Tôi xoay người, đứng dậy:
“Mặc đồ vào đi. Em không có sở thích ép buộc người khác.”
“Đừng!”
anh hoảng hốt đến mức gần như hãi.
hiếm gặp.
Từ trước đến nay Tạ Tầm luôn là kiểu đàn ông tĩnh, lý trí không bao giờ mất kiểm soát.
Tay tôi đặt lên tay nắm cửa.
Chỉ cần ấn là có ra.
sau lưng, ai đó lao tới ôm chặt lấy tôi.
thở nóng rực rơi hõm cổ.
Mang theo nỗi cầu xin gần như đau đớn:
“Em hiểu sai rồi… Anh không không .”
“Anh không có ý đó… … xin em…”
“Tôi hỏi:
“Vậy anh có ý gì?”
“… Anh .”
anh nghẹn lại.
Cánh tay ôm eo tôi siết chặt hơn, trân trọng như khảm tôi vào cơ :
“Anh … vì anh không có kinh nghiệm… anh làm không tốt… em thấy… anh không bằng họ…”
Anh nói loạn lên.
Lớp tĩnh hoàn mỹ bên ngoài rốt cuộc cũng nứt vỡ.
Lộ ra vẻ yếu ớt lóng ngóng, thật đến mức gần như đáng thương.
“Anh luôn lại ấn tượng tốt nhất trong lòng em… hình như lần nào anh cũng làm hỏng…”
Tôi quay người lại.
Hốc mắt Tạ Tầm càng đỏ, lông mi dài ướt nước, giống đôi cánh bướm mưa làm cong.
Nhìn đến… có chút dễ thương.
Tôi nhón chân, hôn anh lần nữa.
Tạ Tầm ngoan ngoãn môi.
Chúng tôi quấn quýt đến tận mép giường.
Tạ Tầm là kiểu người biết kiềm chế nhẫn nhịn và ôn hòa.
Rõ ràng đã đẩy đến bờ vực, cơ căng cứng, thái dương rịn mồ hôi.
anh vẫn nhịn.
Khóe mắt anh đỏ bừng, hàng mi ướt liên tục.
Chỉ dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn tôi, vừa không biết làm sao, vừa cầu xin như không dám miệng.
Đáng tiếc tôi không người hiền lành.
Ngược lại còn nổi tính trêu chọc.
Trong cổ họng Tạ Tầm phát ra những tiếng nức nghẹn nhỏ bé.
Có vẻ thấy xấu hổ nên anh kìm lại, càng kìm càng .
Tôi tình dây dưa mãi.
đến khi anh cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.
khản đặc, mang theo tiếng nấc:
“ … đừng trêu anh nữa…”