Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 10
Khoảng cách gần .
Nhưng tôi không tránh.
Đôi mềm khẽ chạm nhau.
Qua bờ vai Phương Kì tôi thấy Tạ Tầm quay lại.
…
Không tôi cố tình.
Tôi thật sự không để tâm đến mức đó.
Nếu chỉ sống một đời, việc dành thời gian vào thứ tổn thương đúng là lãng phí.
Vui vẻ vẫn tốt hơn.
Tôi chỉ muốn sống ý .
…
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ nét Tạ Tầm.
Anh ấy đã quay lưng.
Lại rời đi lần nữa.
…
Vệ Tế đứng dưới tán cây, nghịch chiếc bật lửa tay.
Anh đầu, nhìn lên tầng nhà tôi.
bực bội.
Rõ ràng anh ta đã tỏ ra biết điều lắm .
mà hai kia còn lì lợm không chịu đi.
Đúng là không biết xấu hổ.
Tiễn Phương Kì xong, tôi cày game suốt cả buổi chiều.
Tối đến tự vài món xào nhỏ, tay nghề càng lúc càng khá.
Tôi từ phòng tắm bước ra, vừa đi vừa ngâm nga, tâm trạng rất tốt.
Mở điện thoại mới thấy tin nhắn của Vệ Tế:
Anh đặt kem cho em .
Shipper sắp tới.
Tắm xong còn ăn.
Tâm trạng càng tốt hơn.
Tôi gửi cho anh ta một icon cười.
Anh ta không trả lời.
tiếng gõ cửa.
Tôi nhìn ra ngoài.
Shipper mặc đồng phục vàng, xách một chiếc nhỏ.
Tôi mở cửa.
“Món quà tặng kèm hoạt động tiêu hoá bữa ăn đây~”
Giọng điệu đặc trưng, lười nhác lại khêu gợi, đuôi kéo dài.
Vệ Tế nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đào hoa cong cong.
Tôi nói: “Mẹ nó.”
“Đừng mà~”
Anh ta thừa đục thả , chen thẳng vào nhà.
Tôi nghiêng cho anh vào:
“Đúng là không biết ngượng.”
Vệ Tế bước vào, đặt lên bàn bắt đầu cởi áo.
“Nóng .”
Tôi không ngăn.
Anh cởi sạch áo , lộ ra vòng eo thon, đường nét rõ ràng.
Vệ Tế thuộc dạng dáng mảnh, cơ đẹp, nhìn rất đã mắt.
Tôi ngồi xuống ăn .
Anh còn định cởi tiếp.
“Dừng.”
Tôi nói.
Vệ Tế ngoan ngoãn dừng lại.
“Hấp tấp à?”
Anh ta rên một tiếng:
“Em đắt khách .”
“Đi tắm.”
Đôi mắt anh sáng lên.
Hơi còn sót lại, hương sữa tắm thoảng , vị mát của kem đ.á.n.h răng bạc hà, và mùi xả vải ga giường…
Tất cả quyện vào nhau.
Vướng víu, chằng chịt.
Không phân biệt nổi đâu là của ai.
Vệ Tế quỳ xuống.
Rất chăm chú.
“Cười Cười.”
Anh đột nhiên đầu, mắt là thứ thành thật đến mức khiến ta hoảng.
Giọng nghèn nghẹt:
“Cái cô gái hôm đó… anh thể giải thích…”
“Anh chỉ là… muốn em…”
“Không quan trọng.”
Tôi nói.
Ánh mắt anh trầm xuống một .
Không nói nữa.
Cúi đầu, u ám đang chịu phạt.
Mọi mùi hương đều bị một thứ khác lấn át.
Tôi chống tay lên giường.
Cổ ngửa ra , nhìn trần nhà trắng tinh.
một thoáng mất tiêu điểm.
Tiếng thở gấp.
Tôi hoàn hồn lại.
Vệ Tế vẫn đang quỳ.
Tôi nắm lấy tóc Vệ Tế, kéo anh lên.
Anh ngoan một con rối.
Ngước nhìn tôi, nghe lời đến mức khó tin.
Hơi vẫn chưa tan hết mắt anh.
Tôi nheo mắt nhìn anh.
Anh cũng ngoan ngoãn nhìn lại.
Tôi mạnh tay.
Anh bật ra một tiếng rên trầm, khàn, quấn lấy .
Tôi nói:
“Đàn ông còn nhân tính không phát ra loại âm thanh này.”
Vệ Tế nhìn tôi, khoé mắt đỏ lên, cong cười:
“Anh đã hèn đến mức này .”
“Đối với em, chỉ còn lại sự phục tùng.”
“?”
Tôi im lặng.
“ …”
Anh ta thì thào: “ …”
“Nói gì đi… cầu em đấy…”
Tôi suy nghĩ một bắt đầu nói mấy mạng:
“Anh thật đặc biệt, anh không giống mấy thằng con trai khác, anh…”
Anh ta nhìn tôi, khóe cong lên, cười rất vui.
Đôi mắt sáng lấp lánh.
Tôi ngậm miệng lại.
“ đó?”
Con ch.ó nhỏ chờ mong.
“Quên .”
Tôi buông tay: “Dài . Không thuộc nổi.”
Vệ Tế vẫn giữ nguyên động tác đầu lên nhìn tôi, ánh mắt ngây dại.
Làn mắt càng đậm hơn:
“ này… rất nhiều gửi cho anh… nhưng khi em nói ra… giống thật .”
“Mẹ kiếp.”
Tôi nói: “Anh nói mấy này gì? Anh thích em hả?”
Anh ta cúi đầu, đặt một nụ hôn rất lên đầu gối tôi.
“Không .”
“Không thích… không yêu… mà là nghiện.”
Anh mở miệng, răng nhàng c.ắ.n vào chỗ thịt mềm chân tôi.
Muốn để lại dấu, lại không dám dùng lực.
“Anh không rời khỏi em được.”
Anh ta nói, giọng rất khẽ:
“Da thịt của anh, m.á.u thịt của anh, lục phủ ngũ tạng, xương cốt tóc tai… tất cả của anh một khi rời khỏi em…”
“ bắt đầu thối rữa từ đây.”
Anh ta chỉ vào tim :
“Thối thành một đống rác mục nát đầy giòi.”
“Cút mẹ anh đi.”
Tôi rùng : “Rốt cuộc anh muốn cái gì?”
Vệ Tế lên nhìn tôi, đưa tay định chạm vào tôi, ngón tay lại dừng cách tôi một centimet.
“ …”
Anh thì thào gọi tên tôi, chú cá nhỏ đang cầu xin phù thủy ban phép.
Anh nói:
“Anh muốn ch.ó của em.”
“Em không thích anh, không yêu anh. Sự lăng nhăng trước kia và tổn thương gây ra, vĩnh viễn không bù nổi.”
Anh nở một nụ cười, gương tái nhợt hiện lên sắc đẹp biến thái.
mắt là sự cuồng nhiệt đáng sợ, đặc quánh, đen tối, cuộn lên lớp.
“Anh muốn ở cạnh em… sao đây?”
“Chỉ thể một con…”
“Con ch.ó đi em, vẫy đuôi cầu xin em.”
Tôi cúi đầu nhìn anh.
Vệ Tế nhìn thẳng lại tôi.
mắt sắp tràn ra.
Cố chấp.
Buồn bã.
Lại tham lam.
“Chỉ cần… em thỉnh thoảng trêu chọc con ch.ó một là được.”
“Nhưng dắt dây thì phiền lắm.”
“Không sao.”
Ngón tay anh đặt lên tôi, mang run , khẽ vuốt.
Anh thu tay lại, thành kính hôn lên đầu ngón tay vừa chạm tôi.
chữ một:
“Anh tự ngậm dây.”
“ em bước, không rời nửa bước.”
Sáng hôm , khi tôi tỉnh dậy thì Vệ Tế đã đi mất.
mép giường để lại một tờ giấy:
Ban nhạc tập trung – con để lại
Tôi tiện tay ném tờ giấy vào thùng rác.
Duy trì thói quen dọn dẹp là nhà rất sạch.
Không muốn tự nấu bữa sáng.
Tôi đ.á.n.h răng rửa , chuẩn bị xuống lầu kiếm đồ ăn.
Vừa mở cửa liền đụng một .
Tạ Tầm xách một hộp giữ nhiệt, đứng không vững.
Ánh mắt giao với tôi.
Anh ta không cười.
Sắc gần cứng đờ, vô cảm.
Điện thoại tôi bất ngờ kêu ting.