Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Thực này làm gì có đáp án chuẩn mực? ngoài việc lạnh nhạt một chút, Cố Húc đã thuộc dạng cực phẩm trong nam giới .

nếu tôi trở nên cởi mở, chủ động tìm em, em có thể không chia tay tôi không?”

Hả? Sao lại chuyển sang nói tái hợp ?

Tôi ngẩng nhìn Cố Húc. Chiếc áo sơ mi trắng kiểu khắc khổ được cài đến nút thứ hai, những đường nét ẩn hiện đủ khiến tôi nhớ lại “phong cảnh” bên dưới lớp áo.

tái hợp… không phải là không được, anh có thể đừng nói này với Đỗ Phong trước được không?” Nếu anh ấy biết tôi Cố Húc quay lại thì tất cả những gì mà anh ấy đã phải chịu đựng trước là gì? Là anh ấy xui xẻo à?

Đôi mắt Cố Húc thoáng qua tự giễu: “Em tôi sẽ đồng ý tái hợp với em thế này sao?”

Nói , tôi không hiểu anh ấy đang nói gì.

Cố Húc nói thêm một câu: “Tôi chỉ xứng đáng làm một kẻ lén lút thôi sao?”

Lần này, tôi đã hiểu: “Cái … tôi cần một chút thời gian để anh ấy chấp nhận mối quan hệ giữa chúng ta.” Phải để anh tôi từ từ chấp nhận sự là tôi cũ quay lại với nhau.

Ánh nhìn mà Cố Húc dành tôi đượm sự tổn thương: “Xin lỗi, tôi nhà vệ sinh một lát.”

Một lúc lâu sau, Cố Húc quay lại, nói với giọng điệu trịnh trọng: “Được. Tôi đồng ý!”

Wow~ Lần hẹn hò này, Cố Húc đã nói hẳn năm chữ luôn nha~ Quả nhiên là có tiến bộ.

Ăn cơm xong, cũ kiêm hiện tại của tôi lái xe đưa tôi về nhà.

lại, tôi vẫn mở lời mời: “Hay là lên nhà uống miếng nước nhé?”

mặt Cố Húc có hơi không được tự nhiên: “Có tiện không?”

Có gì mà không tiện, đâu phải anh ấy chưa từng đến.

Sau khi nhà, Cố Húc có rất cẩn trọng, nhìn ngó xung quanh lần đến .

Khi tôi nhìn anh ấy chằm chằm với nghi ngờ, Cố Húc khẽ hỏi: “Đỗ Phong không thường xuyên sao?”

Tôi nhớ lại lần trước, Đỗ Phong sợ Cố Húc nên chạy đến nhà tôi, bèn giải thích: “Anh ấy phía Đông thành phố, anh ấy thường về nhà kia.”

Cố Húc nhíu mày: “Bình thường, hai người riêng sao?”

Tôi gật . Anh em trưởng thành thì dĩ nhiên là riêng.

Tôi rót Cố Húc một cốc nước ấm, không hiểu sao, bàn tay cầm cốc của anh ấy lại hơi run rẩy.

“Phương thức chung trong hôn nhân của anh ta quả là tân thời.”

Tôi không ngờ anh còn kể cả này Cố Húc nghe: “Đúng . Đàn ông, phụ nữ thời đại mà, tôi thấy thế này rất tốt.”

“Khụ khụ khụ…” Cố Húc đang uống nước thì đột nhiên bị sặc.

Tôi đưa anh ấy ít khăn giấy, áo sơ mi của anh ấy vẫn bị ướt.

Mà nói phải nói lại, cái áo sơ mi trắng bị ướt nhìn đẹp đấy.

“Anh có muốn cởi sấy khô một tí không?”

Cố Húc gật , bước phòng vệ sinh. tôi không ngờ rằng sau , anh ấy lại quấn khăn tắm mà bước .

“Tiện thể tắm luôn , dùng cái khăn tắm này, không sao chứ?”

Có gì mà không sao? Chẳng phải trước , anh ấy dùng khăn tắm của tôi à? Tôi thấy sau khi tái hợp, Cố Húc có quá câu nệ, trông có chút đáng yêu.

Tôi không nhịn được mà nhào tới, ôm cổ anh ấy: “Luật sư Cố, anh khách sáo quá nha~ là khăn tắm mà em mua, đẹp không?”

Cố Húc thả lỏng thấy rõ: “À, là khăn tắm của em sao, thì không sao .”

nhà tôi mà không phải khăn tắm của tôi thì là của ai? Anh ấy có ổn không ?

Tôi có cảm giác có gì không ổn, tôi không còn tâm trí để suy nữa vì nụ hôn của Cố Húc. Nụ hôn ấy vẫn trước – dịu dàng dính lấy không rời.

Không biết chiếc khăn tắm mua đã rơi xuống đất từ lúc nào, tôi được Cố Húc bế phòng ngủ.

Giữa lúc cuồng nhiệt, Cố Húc đột nhiên c.ắ.n nhẹ tai tôi: “Đỗ Phong sẽ không đột ngột về đâu nhỉ?”

Lúc này mà tự dưng nghe thấy tên anh tôi thì quả làm tôi mất hứng dã man: “Lúc này, anh nhắc đến anh ấy làm gì!”

Giọng điệu tôi hơi gắt, Cố Húc lại ghé qua hôn tôi: “Không giận, không giận, anh không nhắc nữa…”

Đêm hôm , tôi cảm thấy ý thức phục vụ của luật sư Cố đã được nâng lên đến đỉnh cao.

Tôi đã những ngày tháng vui , không biết ngượng là gì.

Sáng sớm thứ Hai, khi Cố Húc đưa tôi làm, tôi vẫn còn đang ngáp.

Cố Húc cười, xoa tôi: “Sau này, em không cần dậy sớm để tàu điện ngầm nữa, anh tiện đường đưa em là được.”

Tôi nhắm mắt mà gật . Bây giờ, chỗ , chỗ làm của tôi Cố Húc không xa nhau, nhờ xe thì tiện.

mà đã gần đến thế , hà cớ gì phải tốn thêm tiền thuê nhà?

“Anh có muốn dọn đến cùng em không?” Có lẽ óc chưa tỉnh táo hẳn nên lời đề nghị chung thế được bật .

Cố Húc nghe thấy thì lập tức phanh gấp, làm tôi gần hoàn toàn tỉnh ngủ.

… Nếu anh em chung, bị Đỗ Phong bắt gặp thì phải làm sao?”

“Bắt gặp thì thành với anh ấy thôi, đâu thể giấu mãi được, chỉ là sau này, anh đừng nhắm anh ấy nữa, dù sao thì là người nhà cả .”

Cố Húc nghe thấy câu này thì những ngón tay nắm vô lăng của anh ấy siết chặt đến trắng bệch: “Anh sẽ cố gắng.”

Gần , Cố Húc không tăng ca vì bận rộn dọn nhà.

Anh tôi tranh thủ nhắn tin tôi, cập nhật tình trạng mối quan hệ giữa hai người họ.

“Song Song, anh thấy Cố Húc hận anh vì yêu anh quá.”

Tôi cạn lời: “Cái gì đã anh ảo giác này ?”

Anh tôi bắt nói hoài nói mãi: “Nói sao nhỉ, gần , rất lạnh nhạt với anh, anh tưởng bỏ cuộc , định an ủi , giới thiệu một đối tượng nào .

Ai ngờ, lại từ chối một cách nghiêm nghị, còn nói với anh là gái . Em sao có thể có gái nhanh được? Chắc chắn là cố tình chọc tức anh thôi.”

Tôi xóa viết lại, mãi chọn được từ ngữ để trả lời anh .

… hồi , em không hiểu nổi việc anh tìm được đối tượng.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương