Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 4
Giọng Tạ Dữ An vang lên phía sau tôi:
“Dây giày của chị tuột rồi.”
Một tiếng “chị” thôi đã khiến trái tôi như bị dòng điện chạy .
Tôi hoàn hồn lại thì thấy Tạ Dữ An đã bước lên trước, rất tự nhiên quỳ một chân xuống.
Tôi đứng đơ như tượng.
Anh cúi đầu, đưa tay xuyên hai sợi dây giày của tôi, kéo chặt.
“Xong rồi.”
Anh thắt thành một cái nơ gọn gàng, rồi đứng .
Không ổn. Rất không ổn.
Tên nhóc trước đây… từng như vậy ?!
chúng tôi cùng chạy trên máy.
Kiều Dương tiếp tục giảng giải nhiệt tình:
“Giản Hy, chạy lưu ý nhịp thở bước hít, bước thở, như vậy mới không bị đau hông…”
Cậu ấy đang nói dở thì bên cạnh, Tạ Dữ An bất ngờ “ưm” một tiếng, bước chân loạng choạng, suýt ngã.
“Anh vậy?!”
Tôi giật , vội dừng máy của .
“Không , tôi không quen… máy trong nước.”
“Để tôi xem giúp.”
Kể lúc đó.
Chỉ cần Kiều Dương vừa bước đến gần tôi là:
“Chị ơi, cái dùng ?”
“Chị ơi, cái tạ chỉnh thế nào?”
“Chị ơi…”
Tạ Dữ An lại gọi chị.
nhỏ đến giờ đã hơn mười năm rồi mới nghe anh gọi lại..
Vậy mà bây giờ nghe anh gọi lại… tai tôi ran, thì cứ đập loạn.
Kết thúc buổi tập, Kiều Dương lau mồ hôi hỏi:
“Giản Hy, tập xong mệt lắm ha? Tớ mời cậu cái gì bổ sung protein nhé.”
Một giọng nhỏ nhẹ nhưng trầm thấp bỗng vang lên cạnh tôi:
“Chị.”
Không biết lúc nào, Tạ Dữ An đã đứng bên cạnh tôi, mắt hơi rũ, tóc vẫn ướt.
“Em… đói rồi.”
Anh nhìn tôi, giọng khẽ đến mức như đang làm nũng:
“Muốn ăn mì chị nấu.”
Tôi lập tức nhớ lại cảnh hoa khoe rằng mì làm ngon nhất thế giới, hứa anh về sẽ làm cho anh ăn.
Tôi quay sang Kiều Dương xin :
“Xin nhé, tôi lỡ hứa với cậu ấy rồi. khác hẹn nhé.”
“Vậy hẹn ngày kia ? Chủ nhật có buổi leo núi họp lớp, tớ đón cậu, ăn rồi chung.”
“Được, ok luôn.”
Trên đường về, Tạ Dữ An im lặng một cách kỳ lạ.
Không biết đang nghĩ gì.
Về đến nhà, tôi dốc bộ kỹ nghệ của làm một tô mì siêu to siêu chất.
Anh ăn sạch bóng, chỉ nói một câu “Ngon ”, rồi im lặng về .
Sau tôi tắm xong, đang nằm ôm điện thoại lướt mạng thì điện thoại rung lên.
Là tin nhắn Tạ Dữ An:
“Đèn tôi hỏng rồi. Phiền chị sang xem giúp.”
Tôi đẩy cửa anh bước vào, trong tối om.
“Ở đây đèn đứng, để tôi bật…”
Tôi lần mò về phía giường, nhưng mới vài bước thì đ.â.m sầm vào một thứ… không cứng cũng không mềm.
Tôi loạng choạng, cả đổ thẳng về phía trước.
sau đó liền có một bàn tay mạnh mẽ siết lấy eo tôi, giữ tôi chắc.
“Tách!”
Một ánh vàng ấm bật lên.
Và rồi tôi hoàn cứng đờ.
Tôi… đang ngồi trong lòng Tạ Dữ An, với một tư thế mập mờ đến độ tôi muốn độn thổ.
Áo của anh không cài bất kỳ cái cúc nào, buông lỏng đầy tùy ý.
Cơ n.g.ự.c cứng rắn, bụng rắn chắc từng múi hiển hiện rõ ràng dưới ánh đèn.
Gương mặt đẹp trai sắc nét ấy bị ánh vàng bao phủ, nghiêng nhìn xuống tôi.
Khoảng cách gần đến mức hơi thở của tôi và anh hòa vào nhau.
Tôi:
Cái cảnh … hoàn miễn phí ?
Tôi cố gắng dời ánh mắt khỏi cơ bụng tám múi đang phơi bày trước mặt, chống hai tay lên đùi anh để đứng .
Nhưng cánh tay đang ôm eo tôi chẳng những không buông mà siết chặt hơn.
“Tạ Dữ An, anh nới tay chút được không, tôi đứng không nổi…”
“Không buông.”
Giọng anh vang lên sát tai tôi, tự nhiên như thể đó là lẽ đương nhiên.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, liền đối diện ánh mắt sâu thẳm ấy.
Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt rực, mang theo sự xâm lược rõ ràng đến mức khiến tôi loạn nhịp.
“Tại… tại ?”
“Vì chị thất hứa.”
“Hả? Tôi thất hứa gì?”
Anh cúi xuống gần hơn, hơi thở ấm phả lên xương quai xanh của tôi.
Từng chữ một đều như gõ vào tai tôi:
“Chị nói… mỗi ngày hôn tôi, ban đêm trước hôn, … hôn tôi tỉnh .”
Giọng nói trầm thấp, khàn nhẹ đầy dụ hoặc ấy khiến tai tôi bừng, cổ cũng mềm nhũn, thì đ.á.n.h thình thịch như muốn phá n.g.ự.c chui .
“ nữa…”
Bàn tay ôm eo tôi khẽ xiết lại, ngón tay như vô tình mà lướt nhẹ nơi eo tôi, làm tôi rùng cả .
“Bộ đồ tôi chọn…”
Ánh mắt anh hạ xuống, dừng lại trên tôi.
“Bao giờ chị mặc cho tôi xem?”
Hả???
C.h.ế.t rồi.
Cái váy ren đen đó hóa anh tưởng là tôi mua cho ?!
lầm to bằng cái sân bay!
Tôi giải thích !
Tôi bật như lò xo, quay cúi gập 90 độ:
“Xin ! Tất cả là của tôi! Hoàn là lầm!!”
“ lầm gì?”
Anh nhíu mày.
“Tôi… tôi…” Tôi nói lắp như đứa trẻ:
“Tôi tưởng anh là gái! đó! Tôi thề! Không ai nói cho tôi biết anh là trai! Nên tôi mới… nói mấy lời không đứng đắn như vậy, quấy rầy anh suốt thời gian ! sự xin ! Chúng ta… làm ơn hãy quay lại làm hàng xóm thân thiết như trước được không?!”
“… gái?”
Nụ cười trên mặt Tạ Dữ An trong khoảnh khắc đóng băng.
Anh trầm ngâm vài giây, rồi như chợt , bật cười nhưng lại là kiểu cười tự giễu:
“Thì … chỉ vì chị nghĩ tôi là gái.”
Ánh mắt anh, vốn rực như lửa, trong giây lát tắt lẽo đến đau lòng.
“Vậy nghĩa là… trong mắt chị, tôi chỉ là… hàng xóm?”
Anh không đợi tôi trả lời, như thể biết trước đáp án.
“Xin .Đúng là tôi nhầm.”
Anh đứng , từng chiếc cúc áo được anh cài lại một cách trật tự, giống như đang đóng lại cánh cửa vừa hé mở giữa hai chúng tôi.
Anh đến cửa, mở .
Giọng nói nhạt, xa cách đến mức làm tôi co rút:
“Hàng xóm, chúc ngon.”
…
Tôi thất hồn lạc vía quay về , trong đầu là ánh mắt u tối cuối cùng của Tạ Dữ An.
Giống hệt một chú cún bị bỏ rơi.
Tôi lăn lộn lại mãi không được, trong lòng nghèn nghẹn khó chịu.
Bỗng tôi nhớ đến lần duy nhất Tạ Dữ An chủ động tìm tôi cầu cứu.