Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 5
đó là ngày Bùi phẫu thuật, bên anh đang là rạng sáng.
Anh nhắn cho tôi : vào phòng mổ 5 tiếng.
“ căng thẳng lắm phải không?”
“Ừ.”
“Đừng sợ. Bên chị có một ngôi chùa linh lắm! cứ ở ngoài phòng mổ cầu nguyện đi, chị lập tức đến chùa cầu phúc cho .”
là tôi bật dậy ngay đêm, chạy đến ngôi chùa đó.
Trên đường đi tôi còn gửi liên tục tin nhắn thoại:
“Chị xuất phát rồi!”
“Chị tới rồi! nay chị là người đầu tiên lên chùa đó!”
“ gửi số CMND địa chỉ bệnh viện của đi, chị báo Phật cho chuẩn, Phật người mà phù hộ.”
“Chị mua bó hương to nhất rồi, khấn thật lòng. Yên tâm đi, nhất định không sao!”
Mấy tiếng , lần đầu tiên gọi thoại cho tôi.
tôi lúc đó đang họp, không nghe được.
đó anh gửi WeChat:
“Phẫu thuật thành công rồi, cảm ơn.”
Ngay đó, một tin nhắn nữa bật lên.
“… Rất muốn chị.”
chỉ vài giây , anh lập tức thu hồi.
Tôi vội trả lời:
“Chị rồi nha! Muốn thì đi, ngại cái gì! [ gian.jpg]”
“Xin lỗi, lúc đó tôi xúc động quá…”
“Chị không ý đâu! Chị thích chị. Nếu chị, chị sẽ thật chặt lại, tuyệt đối không buông tay.”
mà tối nay…
Tôi buông tay.
Không chỉ buông tay mà tôi còn né tránh, đẩy anh ra.
Tôi ràng mắt anh lóe qua sự kinh ngạc và… tổn thương.
Sáng , đầu tôi vẫn đang diễn tập xem lát nữa gặp dùng biểu cảm gì.
khi tôi rón rén đi đến cửa phòng khách, lại phát hiện cửa mở toang.
Bên , giường chiếu gọn gàng không một nếp nhăn.
Vali cũng biến mất.
“Mẹ, đâu rồi?”
“ qua Bùi chú dọn dẹp xong nhà mới, đồ đạc chuyển về đầy đủ rồi, cả nhà về đó ngủ luôn.”
Tôi thở phào… lòng chẳng hiểu sao lại hơi trống trải.
Chủ nhật, Kiều Dương đến đón tôi từ sáng sớm đi ăn sáng.
Tôi chẳng có khẩu vị, ăn qua loa vài miếng.
Đến điểm núi, có hơn chục học đứng chờ.
Mọi người nói rôm rả rồi bắt đầu lên.
được nửa đường, một nam bỗng hét to:
“Ê, đợi đến khi Giản Hy Kiều Dương kết hôn, chúng ta làm buổi họp lớp lớn nha?!”
Tôi giật mình, suýt lăn xuống núi.
“Cậu nói gì vậy? Tôi đâu phải gái Kiều Dương, đừng nói linh tinh!”
Một nam khác tiếp lời:
“Ôi giời ơi, cậu còn còn giả vờ gì nữa? Kiều Dương nói rồi mà, cậu ấy rủ chúng ta núi chỉ có cớ hẹn cậu thôi!”
Rồi một nữ huých tôi:
“Giản Hy, Kiều Dương điều kiện tốt , còn học ở đại học danh giá, đang làm ở Thượng Hải, giờ người ta là vì cậu mới về… cậu không cho người ta cơ hội là không được đâu nha!”
Tôi suýt khẩy.
ràng Kiều Dương bị thất nghiệp ở Thượng Hải, tìm không ra việc, quay về quê vậy mà họ biến thành vì tôi mà về rồi?
Tôi hít sâu, Kiều Dương, cả đường đi cậu ta vẫn im lặng.
“Kiều Dương, cậu không giải thích gì sao?”
Cậu ta ngượng ngập một chút, rồi hắng giọng:
“Giản Hy, mọi người đều có lòng tốt, trêu chút thôi. Tớ cậu hơi ngại… tớ làm đến mức này rồi, cậu cũng … đồng ý tớ chứ?”
“Đồng ý… cái gì?”
Tôi hoàn toàn mơ hồ.
Mọi người nghe , liền tac tac tac tản bộ lên trước, lại khoảng trống cho hai chúng tôi.
Tôi quyết định nói ràng:
“Kiều Dương, cậu hiểu nhầm thật rồi. Tớ giúp cậu vì cậu mới về, chưa quen nơi này thôi.”
Sắc Kiều Dương tối sầm:
“Giản Hy, chúng ta đều là người lớn. Tớ hẹn cậu nhiều lần như vậy, đừng nói cậu không ý tớ. Giờ cậu vờ như không liên quan… hay là cậu có người mới rồi?”
Cậu ta hừ lạnh:
“Là cái thằng trắng bữa đúng không?”
“Cậu nói linh tinh nhiều quá rồi. Từ đầu tới cuối tớ chỉ xem cậu là học. Nếu thái độ của tớ khiến cậu hiểu nhầm, tớ xin lỗi tớ chưa từng thích cậu.”
Kiều Dương đỏ bừng :
“Cậu chê tớ, lại thích cái thằng trắng đó, định tớ chứ gì?! Cậu tưởng loại đó thật lòng cậu à? là dạng chơi bời, chơi chán là bỏ. Cậu có bao nhiêu tiền mà nuôi nổi loại cún con đó? Chờ cậu già rồi, hết hấp dẫn, nó cậu một cái là tan xác!”
“Kiều Dương, câu này không chỉ x.úc p.hạ.m cậu ấy, mà còn làm cậu bẩn thỉu.”
“Cậu dám c.h.ử.i tớ?!”
Kiều Dương nổi đóa, đỏ như máu.
Hắn bước lên, đưa tay chộp lấy áo tôi.
Tôi sợ đến lùi lại… thì một bóng đen vụt lao từ bậc bên cạnh lên.
“Bốp!”
Một cú xoay người sắc bén, thẳng vào cổ tay và n.g.ự.c Kiều Dương.
Kiều Dương hét lên, loạng choạng lùi mấy bước, suýt ngã.
Tôi hoảng hốt ngẩng lên.
Chỉ mặc đồ thể thao đen, trán đầy mồ hôi, ràng là chạy thục mạng tới đây.
Anh đứng chắn trước tôi, Kiều Dương dưới đất ánh mắt sắc lạnh:
“Cậu dám chạm vào cô ấy thêm lần nữa, tôi bẻ tay cậu.”
Nói xong, anh không thèm Kiều Dương thêm một giây, quay lại nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đi thẳng lên núi.
Gió thổi qua con đường núi, không khí lại yên tĩnh.
về phía đỉnh núi, rồi quay sang hỏi tôi:
“Còn tiếp không?”
“Tới rồi thì hết đi.”
“Ừ.”
Tôi vừa định bước tiếp, anh giơ tay lên tháo chiếc mũ trên đầu mình và đội sang cho tôi.
“Trên núi gió lớn.”
Một bàn tay ấm áp đặt lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa một cái, rồi tỉ mỉ kéo thấp và chỉnh lại vành mũ cho tôi.
Trái tim tôi… bất giác hỗn loạn.
Suốt quãng đường, anh lại về dáng vẻ trầm lặng thường .
Còn tôi, cứ hễ im lặng là sẽ bắt đầu lúng túng, là lại tìm bừa chuyện nói.
“Anh cũng tình cờ đi núi à? Tập thể d.ụ.c sao?”
“Ừ.”
Đúng lúc đó, phía trước có một đôi nam nữ tầm mười mấy tuổi.
“Này, cậu đi chậm vậy là hết sức đúng không? Nếu hết sức thì cầu xin tớ đi, tớ có thể…”
Cậu con trai che giấu sự lo lắng bằng vẻ khó chịu.
“Không mệt! Không mệt mà! Nói bao nhiêu lần rồi, cậu đi nhanh lên, đừng cứ ngoảnh lại hoài.”
Cô gái sốt ruột trả lời.
“Cậu đứng còn không vững còn nói không mệt?!”
“Không cần cậu lo!”
hai đứa vừa cãi nhau vừa đỏ , tôi phì thành tiếng.
“Chị cái gì?”