Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 6
Tạ Dữ An quay lại nhìn tôi.
Tôi chống hông, cười đến đắc :
“Tôi cười cái cậu trai kia. Thích người ta mà cứ giả vờ hung hăng. Không rõ ra thì ai mà hiểu? Cứ thế thì đuổi mấy nữa không thành.”
Nghe xong, Tạ Dữ An đột ngột dừng lại, quay sang nhìn tôi, ánh mắt như cất giấu điều gì.
“Giản Hy. tôi.”
Trước khi tôi kịp phản ứng, anh kéo tay tôi, dẫn vào một cái đình nhỏ vắng người ven đường.
“Anh đưa tôi vào đây làm gì…”
“Giản Hy, lúc nãy tôi dối.” – Anh xoay người lại, nét mặt nghiêm túc.
“Hả? Anh dối gì?”
“Tôi không tình cờ leo núi. Là tôi cố chị. Tôi gặp chị… nhưng sợ chị không gặp tôi. Càng sợ… chị sẽ người khác dắt mất. Nên tôi lén , tôi xin lỗi.”
Tôi đứng ngây ra, tim như ai đó bóp lại, cảm giác không đau, mà… mềm.
Thấy tôi im lặng, anh càng căng thẳng.
Ngón tay vô thức siết nhẹ:
“Tôi trước đây… không hiểu thế nào là thích một người. Nhưng khi chị nhắn tin tôi… tôi bắt đầu chờ tin nhắn của chị. Chờ mỗi lần điện thoại sáng lên.”
“Chị ôm tôi, hôn tôi…”
Anh đỏ nhẹ vành tai,
“Tôi… mỗi tối đều tưởng tượng những cảnh đó.”
“Tôi và ba mẹ về nước là vì chị. Tôi ở lại đây. Ở bên cạnh chị.”
Giọng anh hơi run, nhưng từng câu từng chữ đều chắc chắn:
“Tôi biết… chị hiểu lầm tôi là gái nên mới những lời ấy. Nhưng tôi… thích chị mất rồi.”
“Thích đến mức… không cứu vãn được, không thoát ra được, không hợp lý nữa, nước đổ khó hốt, tâm ma nhập .”
Tôi: …?
Sao mà mỗi thành anh dùng lại càng lúc càng… tăng cấp vậy?!
Nhưng nhìn gương mặt gần sát lại gần của anh, nghe lời tình sâu nặng đến mức khiến người ta mềm nhũn cả đôi … tôi cảm giác cả người đều lên.
Tôi vội quay đầu để che giấu gương mặt đỏ.
Nhưng anh nhẹ nhàng đưa tay, nâng cằm tôi lên, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Giản Hy.”
Ánh mắt anh đến mức khiến tôi trốn.
“Chị… có xem xét tôi không?”
Anh nuốt một cái, thì thầm:
“Có … tôi thử việc làm bạn trai được?”
Tôi nghẹt thở hỏi:
“Thử việc xong… có được hàng không?”
“Được…”
Ánh mắt anh tối , âm thanh nhẹ như gió:
“Nhưng hàng sẽ rất buồn. Sẽ đau lòng xé ruột, tan trời nứt đất, trời long đất lở.”
Tôi bật cười không nhịn được.
“Tạ Dữ An, ai dạy anh thành vậy hả?”
“Tự học.”
Anh nghiêm túc đáp.
“Không được rồi, hàng thì có không , nhưng thành thì anh học lại với tôi, không lại dọa người ta chạy mất.”
Nghe vậy, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực như có hai ngọn lửa nhỏ nhảy múa.
Anh đột nhiên tiến lại gần, giọng gấp gáp:
“Chị rồi. Lần chị làm được. Không được đổi nữa.”
“Tất nhiên.”
Tôi bật cười.
Có mỗi việc kèm học thành , có gì đâu mà đổi .
“Không được hàng. Đời đời kiếp kiếp, ngàn , vạn , vạn vạn đều không được .”
Tôi sững lại, định giải thích tôi không hề có đó.
Thì có một đôi lạnh nhẹ nhàng áp lên tôi.
Một nụ hôn chạm nhẹ, non nớt, dè dặt.
Anh chạm ba bốn cái thật , có vẻ thăm dò xem tôi có tránh không.
Không thấy tôi phản ứng, anh mới l.i.ế.m nhẹ một đường ở viền .
Tôi lập tức đứng hình, mắt trợn tròn.
Còn Tạ Dữ An thì nở một nụ cười đắc .
“Chị ơi, bao giờ thì phép, được giống hồi bé chị làm ấy, hôn chị một lượt ?”
Người … cướp hết lời thoại của tôi?!
“Chuyện đó… không hợp lắm đâu…”
“Ồ?”
Anh nhướng mày, cười càng tệ.
“Có gì mà không hợp?”
Anh tốn lại từng chữ mà tôi từng dùng để trêu anh:
“Tôi không quan tâm. Sau ngày nào hôn. Buổi tối trước khi hôn một lượt, sáng còn hôn đến khi chị tỉnh dậy.”
yêu cầu khẩn thiết của tôi, tôi và Tạ Dữ An bắt đầu yêu đương ngầm dưới mí mắt của hai bên phụ huynh.
Mỗi lần hai nhà ăn chung, chúng tôi ngồi nghiêm chỉnh trao đổi những chuyện kiểu như:
“Gần đây công việc ổn không?”
“Anh mua loại sản phẩm tài chính nào?”
Trông cực kỳ đứng đắn.
Nhưng dưới gầm bàn…
Ngón anh cọ vào bắp tôi.
“Khụ khụ khụ!!”
“Giản Hy, sao vậy ?”
“Không… không có gì…”
Mặt tôi đỏ bừng, lườm sang một cái.
Tạ Dữ An đặt đôi đũa , đưa tôi ly nước, khóe thấp thoáng nụ cười đắc :
“Chị, uống nước . Không cẩn thận gì hết.”
Một ngày nọ, ba mẹ tôi và chú dì ra ngoài du lịch.
Tắm xong, tôi với tay lấy chiếc pijama hình vịt treo trước cửa phòng tắm.
… Hử?
Sờ mãi.
Không thấy.
“Lạ thật?”
Tôi ló đầu ra cái móc treo trống trơn.
Ngược lại, trên chiếc ghế trước cửa phòng tắm, xếp ngay ngắn một bộ váy ren đen.
“Tạ Dữ An!!!”
Tôi gào lên:
“ áo của tôi đây!!”
Gọi nửa ngày, bên ngoài im phăng phắc.
… Tôi chẳng trần truồng chạy ra.
Đành mặc tạm cái váy ren đen không nhìn kia, rồi lấy khăn tắm quấn đầu đến như xác ướp.
Vừa bước ra khỏi cửa liền có một lồng n.g.ự.c hổi, săn chắc ập vào sau lưng tôi.
Hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo tôi, hơi thở hổi phủ lên tai.
“Chị à…”
anh cười , giọng trầm đến run người:
“Chị tìm sao~?”
“Tạ Dữ An! Anh để áo của tôi đâu?!”
Anh đặt cằm lên vai tôi, cọ nhẹ:
“Vứt rồi.”
“Gì cơ?!”
“Xấu quá.”
Anh hùng hồn,
“Trong tủ chị mấy cái vịt , dâu tây… đều vứt hết. Giờ chỉ còn cái thôi.”
Bàn tay ôm eo tôi vuốt một cái.
“Không thì… chị không mặc được.”
Tôi: ….
Nửa nay, một bé thơ thơ nũng nịu, anh tiến hóa thành sói lớn đội lốt cún .
Bất ngờ anh dụi mặt vào hõm cổ tôi, giọng ấm khàn, còn mang chút tủi thân:
“ hôm chị gửi link váy … nằm mơ nửa rồi.”
Mặt tôi bốc cháy.
“ xem mà…” Anh bắt đầu giở trò làm nũng.
“Anh… anh buông ra!”
Tôi vừa định đẩy anh thì, cả người anh bế ngang, nhẹ nhàng đặt giường.
Giây tiếp , anh đè , cúi đầu hôn tôi.
Nụ hôn sâu, mạnh, tham lam.
Bàn tay anh siết sau lưng tôi, ép sát tôi vào n.g.ự.c anh.
rực lướt qua từng tấc da thịt: sau tai, cổ, rồi đến xương quai xanh…
tôi mềm như bún, một chút sức chống đỡ không còn.
Trong lúc tôi phân tâm, anh cúi c.ắ.n nhẹ nút khăn tắm, kéo một cái là khăn rơi .
Tôi giật mình định che, nhưng đôi tay tôi lập tức anh giữ chặt hai bên gối.
Lồng n.g.ự.c anh phập phồng, ánh mắt bỏng như thiêu rụi tôi.
“Chị đẹp lắm. Đẹp hơn cả trong mơ.”
Tôi cảm thấy bụng dưới một thứ hổi, cứng rắn chạm vào.
Anh ghé sát tai tôi, giọng khàn đến run người:
“Dạo mới học thêm vài thành .”
“…Hả?”
Tôi run run đáp.
Anh nhìn tôi, từng chữ một:
“Đảo phượng điên loan.” [Nam nữ quấn quýt]
“Can sài liệt hỏa.” [Lửa gần rơm lâu ngày bén, Củi khô dễ cháy]
“Ngư thủy chi hoan.” [Như cá gặp nước]
Nhìn gương mặt tôi đỏ bừng, anh hài lòng cong .
Rồi c.ắ.n lên vành tai tôi:
“Giờ… thực hành nhé?”
Đêm đó, anh trở thành học trò siêng năng nhất, dùng chính cơ của mình khắc từng nét, từng thành vào tận đáy trí nhớ và da thịt của tôi.
Toàn văn hoàn