Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Chỉ có Phật công nhận, dựa vào sự trinh tiết có thể rời khỏi ngọn núi này.”

Nghe tôi vậy, chị tôi dưng vừa khóc vừa cười.

Vẻ mặt chị ấy quá đỗi dữ tợn, thậm chí còn có chút âm u.

“Sai rồi! Tất cả đều sai rồi!”

“Cho dù xuống núi thì chúng ta có thể đi đâu chứ…”

Chị tôi đang khóc dưng im bặt.

Chị ấy chằm chằm vào sổ lưng tôi, mắt trợn to, như thể muốn tròng mắt văng cả ra ngoài.

đó, chị ấy tự bịt miệng mình lại, mắt to như hạt đậu lăn dài trên má.

Tôi vô thức quay đầu lại, ngoài sổ chỉ có những bóng cây loang lổ.

Chị tôi lại bình tĩnh trở lại: “Duyệt Thư, là chị sai rồi.”

“Em ra bếp nấu cho chị bát mì lèo đi.”

Thấy chị tôi dường như đã trở lại dáng vẻ hiền dịu như trước, tôi cũng yên tâm phần nào.

Tình cảm của tôi và chị gái từ nhỏ đến lớn vốn rất tốt.

Chắc là chị ấy nhớ tôi quá nên trốn .

Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi phòng ngủ, tôi bất giác quay đầu lại.

Chị tôi lặng lẽ ngồi dưới đèn dầu, sáng dịu đi khuôn mặt chị, chị mỉm cười vẫy vẫy với tôi.

5

tôi bưng bát mì lèo đi ra, đập vào mắt tôi là một đôi ủng cao.

Chị tôi đã treo cổ tự vẫn.

Gương mặt chị ấy tràn ngập vẻ kinh hoàng, hốc mắt vẫn còn ẩm ướt.

Tin tức cái c.h.ế.t của chị tôi lan truyền khắp làng, người đều đến giúp chuẩn linh đường.

Bố tôi tóc bạc trắng một đêm, và mẹ tôi ngồi trước không một lời.

Tôi nắm chị, ngồi suốt một đêm.

khi vuốt mắt cho chị, tôi lại mải suy nghĩ những hành động kỳ quái của chị ấy.

Chị ấy đã thấy gì.

Và cái gì đã sai.

Đã đến giờ, phải lau rửa thể, thay quần áo liệm cho chị tôi rồi.

Tôi cố nén mắt, cởi bỏ bộ quần áo dài mưa ướt sũng mà chị chưa kịp thay.

Khi tôi kéo đôi ủng của chị ra, một khúc gậy gỗ rơi xuống đất.

Ngay đó, m.á.u và rỉ rả chảy ra.

Tôi run rẩy vén ống quần dài của chị lên, cố nén tiếng hét kinh hãi.

Chân trái của chị tôi đã biến mất.

Vết thương trông t.h.ả.m không nỡ , một mẩu xương thậm chí còn đ.â.m thủng cả da thịt.

Mặt cắt lởm chởm, lồi lõm, như thể gì đó sống sượng xé đứt.

Chị tôi hoàn toàn dựa vào khúc gậy gỗ đó để chống đỡ mà lết từ chùa Một Chân.

Nhưng chị ấy đã thất nào?

Cố gắng chịu đựng mùi m.á.u tanh nồng xộc vào mũi, tôi run run lau đến đùi trong của chị.

…Không đúng.

Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, toàn tôi như rơi vào sông băng.

trước mắt khiến tôi gần như không dám tin vào phán đoán của mình nữa.

Tôi nhớ còn rất nhỏ, tôi từng nghe chị tôi , chị ấy không giống những nữ t.ử bình thường.

Việc có còn là xử nữ hay không, biểu hiện rất rõ ràng.

Chị tôi vẫn còn trong trắng.

Thật vô lý.

Rõ ràng chỉ có người thất không Phật công nhận, phải mất một chân để trả giá.

6

“Em biết chị đã thấy gì không?”

“Sai rồi, tất cả đều sai rồi!”

Lời của chị tôi dường như vẫn còn văng vẳng tai.

Trước mắt tôi liên tục hiện lên hình ảnh những nhà sư một chân đứng trước mặt tôi, từng bàn chân khô héo, gầy guộc…

Cảm giác sợ hãi tột độ khiến tôi không ngừng nôn khan.

Mẹ tôi nghe thấy tiếng động liền đi vào, thấy cái xác chỉ còn một chân của chị tôi, bà lập tức suy sụp.

“Mẫn Huệ của tôi! Con gái ơi!”

Bà như phát điên lao vào, người xung quanh cản lại.

“Đừng chuyện khiến Phật nổi giận nữa!”

“Chưa đến chuyện Mẫn Huệ nhà chị chưa ở chùa Một Chân đủ , chỉ riêng việc nó thất rồi tự sát đã đủ để chọc giận Phật rồi!”

Mẹ tôi gào khóc đến xé lòng: “Mẫn Huệ nhà tôi không có thất !”

Một người đàn chống nạng bước ra, ống quần trái của ta trống rỗng.

“Tôi cầu phúc , dưới hào quang của Phật nhớ ra mình đúng là đã phạm sắc giới, Phật trách tội là phải.”

người bàn tán xôn xao, mẹ tôi khóc đến ngất đi.

Trong đám đông vội vã lướt qua, tôi chợt nghĩ đến một điểm mấu chốt.

Cầu phúc .

Nhưng chị tôi lại trốn ra ngoài vào tối hai.

Chị ấy chắc chắn đã thấy gì đó.

Một gì đó khiến chị ấy sợ hãi tột cùng, đến mức không tiếc mạng sống mà tự sát.

7

Đúng này, ngoài sân nhà tôi lại vọng đến một tràng tiếng tụng kinh.

Lá rụng bay lả tả, đám tăng lữ một chân khoác áo bào xanh đang đứng ngay ngưỡng .

Vị cao tuổi nâng cái mõ to bằng đầu người, vẻ mặt cũng đượm buồn.

“Tội lỗi, tội lỗi.”

“Cầu phúc chưa tròn , hồn phách không siêu thoát.”

người vội vàng quỳ lạy, đám tăng lữ một chân nhảy lò cò qua ngưỡng , vây quanh linh đường.

Sắc mặt họ âm u, đuôi mắt dường như xếch lên hơn.

Nhưng tôi thế nào cũng thấy thật kỳ quái.

Mắt người sao có thể trông như thế chứ?

Nhận thấy mắt của tôi, chống nạng, đi đến trước mặt tôi, mặc cho tôi cứ trừng trừng một cách bướng bỉnh.

ta đã già như vậy, da nhăn nheo chảy xệ, vậy mà lại có một khuôn mặt trẻ thơ.

Giây tiếp theo, ta dùng chiếc vồ gõ mõ đập mạnh vào đầu tôi.

Trước mắt tôi nhiên trắng xóa.

Tôi thấy đầu óc quay cuồng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống chân .

“Không thể không quỳ lạy Phật.”

xong, quay người bỏ đi.

Gió thu thổi qua, tung một góc áo bào của , để lộ ra một đoạn bắp chân.

Cả người tôi chốc cứng đờ, đầu ngón lạnh toát.

Trên đoạn bắp chân đó có một vết bớt màu đỏ.

Giống hệt của chị tôi.

Tiếng tụng kinh biến mất. Xung quanh lại chìm vào sự im lặng quái đản.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy mắt của tất cả người đều đổ dồn phía tôi.

Mu bàn chân gầy guộc của đám tăng lữ một chân nhô cao, nhảy lò cò phía tôi.

Giọng của từ xa vọng lại gần:

“Để xoa dịu cơn giận của Phật , cần tiểu thí chủ tiếp tục cầu phúc.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương