Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vài hôm sau, Vân Diệp .
Dù trẻ vẫn nhau học ở học đường, thường xuyên gặp mặt, nhưng dù sao là nơi từng sống hai ba năm, coi như nửa căn nhà.
Ngày lập đông, sau gần một năm, Vân Diệp lại bước điện Chiêu Hoa.
A Dao Vân Diễn hớn hở đón chào .
– Mau ! Canh thịt dê nấu xong , phải uống khi còn nóng mới ngon!
A Dao kiêu ngạo :
– là do ta với Vãn nương nương nấu đấy, coi như được lợi nha!
A Dao miệng độc nhưng tâm mềm.
Vân Diệp lặng lẽ lấy quà mang đưa cho A Dao.
Sắp sinh nhật nàng, là một cái tua .
A Dao mừng rỡ không thôi.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, A Dao còn sai nhân hâm nóng một bình rượu, là muốn uống mặn một bữa.
Ta không ngăn cản.
xách bình rượu, lặng lẽ ra sân.
phi không ở , đêm nay hạ ở chỗ nàng nghỉ lại, nên nàng không .
Những năm qua, hậu gió tanh mưa máu, phi thay ta chống đỡ tất cả.
Chỉ mong những ngày bình yên này kéo dài mãi mãi.
Mùa đông năm , thân hạ suy yếu.
Triều đình đề nghị lập Thái tử.
Nhị hoàng t.ử Vân Diệp là đích trưởng tử, danh chính ngôn thuận.
Nhưng hạ lại không thái độ rõ ràng.
Tam hoàng t.ử Vân Triết Ngũ hoàng t.ử Vân Diễn đều rất xuất sắc.
Ta biết, một trận phong ba lại sắp bắt đầu.
Chẳng bao lâu trước Tết, hạ đột nhiên bệnh nặng, các phi tần hoàng t.ử đều túc trực bên giường bệnh.
Ta không tránh được.
Một đêm nọ, hạ phi sắc mặt trầm trọng ta.
– Vãn Ninh, nàng hãy đưa trẻ đi đi! một đường ngầm thông ra ngoài, giao trẻ cho nàng, trẫm yên tâm.
Ta kinh hoảng vô :
– Vậy phi nương nương thì sao?
hạ không gì, phi nắm lấy người.
– Thiếp nguyện hạ sống c.h.ế.t nhau.
Tình thế nguy cấp, ta không thêm lời nào.
Nhưng còn chưa kịp đưa trẻ ra khỏi cửa điện T.ử Thần, Hoàng hậu đã cầm tới, ép chúng ta quay trở lại.
Mũi dí sát cổ phi , suýt rạch ra một vết máu.
– Bao năm qua, lòng hạ chỉ mình ngươi, vậy thì ta g.i.ế.c ngươi trước, tiễn xuống dưới bầu bạn với ngươi!
Hoàng hậu sát khí trùng trùng.
Nhị hoàng t.ử Vân Diệp đứng phía sau , không một lời.
Hoàng đã bị khống chế.
hạ bệnh nặng, không bảo vệ phi.
A Dao định xông lên, ta kéo nàng lại.
Dù không vãn hồi, ta vẫn muốn khuyên Hoàng hậu, mong hồi tâm chuyển ý.
– Hoàng hậu nương nương, Vân Diệp là đích trưởng tử, sớm muộn gì thiên hạ là của …
– Câm miệng! Những ngày nghi ngờ dò xét ta chịu đủ ! Thành vương bại khấu mà thôi!
ta hung hăng đ.â.m về phía ta.
A Dao xông ra đỡ, ta lập tức đẩy nàng ra.
Giây tiếp theo, ta đá văng thanh , cắm ngang vách tường.
Lâu lắm không ra , lực đạo mạnh quá, suýt chút khiến ta ngã sấp.
– Ngươi…Vân Diệp! Con còn chờ gì ?!
Vân Diệp không đáp lời .
– Mẫu hậu, xin người đừng loạn .
Hoàng hậu như sực tỉnh, quay đầu đầy kinh hoàng:
– Con ta loạn?! Nếu không ta ngoại tổ phụ con, con là cái thá gì?!
Vân Diệp trầm mặc.
Chừng năm, hậu tranh đấu triền miên.
nên kết thúc .
Vở kịch hỗn loạn cuối khép lại bằng việc Vân Diệp đích thân đưa Hoàng hậu ngoại tổ ngục.
Đồng thời được sắc phong Thái tử.
Thánh chỉ sắc phong phi Hoàng hậu được ban xuống khi chúng ta đang tự nặn bánh trôi.
Tết Nguyên Tiêu năm , kinh thành lại đón trận tuyết lớn.
điện Chiêu Hoa, mọi người ríu rít nấu nướng, vô náo nhiệt.
phi kéo ta ra sân, trên mặt tràn đầy ý cười:
– Muội đoán xem ai ?
– Ai chứ?
Ai ta không bất ngờ, còn là ai ? Ta quay đầu về phía cửa.
Là một phụ nhân sang trọng quý phái.
Ta chưa kịp hiểu chuyện, phi ra hiệu ta kỹ lại.
Lần này, phụ nhân dang rộng hai về phía ta.
– Ninh Nhi!
màn tuyết bay lất phất, cuối ta rõ.
– A nương?!
Ta lao lòng người.
A nương lập tức đỏ hoe cả mắt.
Tựa đầu cổ người, mười sáu năm chưa từng gặp mặt.
A nương đã già .
– A nương, con nhớ người lắm…
– Đứa ngốc, A nương nhớ con vô !
Đám tiểu hài t.ử bếp nghe thấy động tĩnh, nhao nhao chạy ra.
rõ sự tình, A Dao Vân Diễn — hai đứa tinh quái nhất lập tức chạy lại gần ta, thân thiết gọi:
– Ngoại tổ mẫu!
A nương hơi ngẩn ra:
– A nương chưa từng nghe con sinh con mà?
Ta lau nước mắt, cười đáp:
– A nương nhớ lộn ! nhỏ đều là con của con đó!
Ta nghiêng người, phía xa còn đứng Vân Triết Nguyệt Thư.
Hai người đồng thanh mở miệng, mặt mày rạng rỡ:
– Ngoại tổ mẫu!
A nương phải mất một lúc lâu mới kịp phản ứng.
Nguyên Tiêu năm nay thật náo nhiệt.
Là năm vui vẻ nhất suốt hơn mười năm của ta.
lúc tiệc tàn người vắng, ta đi hành lang trước điện.
phòng vẫn còn vang vọng tiếng A Dao:
– là bánh trôi do chính Vãn nương nương đó Còn canh thịt dê nàng tự hầm ! Còn món này, món này!
A nương ngạc nhiên:
– Nàng biết nấu ăn cơ à?
– Biết chứ! Vản nương nương nấu ăn rất ngon! Hồi đó để dụ con ăn, nàng còn dỗ ngọt kìa! Con biết hết đó nha!
A Dao đem mấy – chuyện xấu- của ta lôi ra kể hết.