Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi sảnh làm việc, tôi không dừng mà đi thẳng về nhà.
Thôn Tây là một mấy thôn nằm dưới chân . Mấy nay phát triển , đường bê tông đã làm đến tận thôn.
Nhưng người dân thì chẳng còn bao nhiêu.
Nhà tôi cạnh một con suối nhỏ. Bao không về, hàng xóm xung quanh đều xây nhà tầng, chỉ còn nhà tôi vẫn là căn nhà ngói cũ mười mấy .
Tôi đẩy cửa gỗ bước vào.
Cánh cửa mở, đập vào tôi chính là ba ngôi mộ đắp cao ngay giữa sân.
Từng bước từng bước, tôi đi đến gần.
Mộ không có bia.
Cỏ dại mọc cao đến mức vượt cả đầu tôi.
Tôi từ túi ra một con d.a.o găm, bắt đầu dọn sạch đám cỏ rậm các gò mộ.
Nhiều rồi… lòng tôi vẫn đau đến nghẹn.
Nơi chôn ông nội, bà nội và mẹ tôi.
Còn ngôi mộ biến mất kia… vốn là của ba tôi.
Ai đã cắp t.h.i t.h.ể ông?
Ai đã san bằng mộ ấy?
Khi dọn đến phần mộ ông nội, chuông bên hông tôi bỗng rung điên cuồng.
Tôi đổi thế cầm dao, nheo nhìn về đám cỏ góc đông nam.
đó có một con , đang nín hơi chuẩn bị tấn công.
Tôi lùi hai bước.
Một luồng gió âm thổi qua, con lao thẳng đến mặt tôi.
Và tôi nhìn rõ mặt nó.
Một gương mặt thối rữa đến cực điểm.
Tôi lập tức ném lá bùa đang cầm.
nháy , nó gào thét t.h.ả.m khốc.
Tiếng hét lớn đến mức những mảng thịt thối mặt nó rơi xuống.
Và khi nhìn rõ gương mặt thực sự bên dưới, tim tôi chợt thắt .
Gương mặt đó… giống hệt ba tôi.
Đó là của ba.
Tôi còn đang sững người, nó đã lao đến sát tôi.
Một phát đập tắt đăng vai trái tôi.
Nó định c.ắ.n cổ tôi.
Hết cách, tôi niệm chú, nắm cánh nó.
tôi khô khốc, đau đớn mà gọi: “Ba? Là ba hả? Ba ơi?”
không chút do dự, bàn nó siết mạnh vai trái tôi.
Vết thương lập tức chuyển đen.
Từ giây phút tôi hiểu rằng thứ , không còn là ba tôi nữa.
Tôi giật mạnh xâu chuông bên hông, ấn thẳng vào huyệt mệnh môn của nó.
vài tiếng gào t.h.ả.m thiết…
Âm khí tiêu tán.
Mặt trời hé ra.
Tôi ngã phịch xuống đất.
lâu cũng không dậy nổi.
Tôi tự g.i.ế.c của ba mình.
Chưa kịp hoàn .
Những ấy vang , đầy khoái trá:
“Ngô ! tự g.i.ế.c ba đấy! độc ác ! định sẵn số thành ác rồi! Đừng giãy nữa, nhập bọn với chúng tao đi… nhập bọn đi…”
Tôi làm ngơ.
Chỉ dậy, nhìn về phía ngọn .
Lạnh : “ c.h.ế.t chắc rồi.”
Lời tôi dứt, từ phía ngọn … vang tiếng khóc gào t.h.ả.m thiết.
4
Động tĩnh đó cũng khiến mấy người dân đang trốn nhà chạy cả ra.
Một bất ngờ, mang theo chút khó tin vang lưng tôi:
“Ngô ? Là Ngô sao?”
Tôi quay , một người đàn ông trạc tuổi mình cổng, thò đầu nhìn vào.
Khi cậu ta nhìn rõ mặt tôi, biểu cảm lập tức căng thẳng: “Đúng là cô rồi, Ngô .”
Tôi gật nhẹ.
Cậu ta “hây” một tiếng.
“Không nhớ tôi à? Tôi là Ngô Kỳ đây.”
Tôi sự không nhớ nổi cái tên .
Tôi bước ra khỏi sân.
Nhìn bộ dạng cậu ta mặc vest bảnh bao, chắc cũng là mới về hôm nay.
Ngô Kỳ cũng nhìn hành lý tôi đặt bên cửa.
“Cô cũng về vì vụ giải tỏa à?”
Tôi gật đầu: “Anh cũng vậy à?”
Biểu cảm Ngô Kỳ hơi lảng tránh.
“Ừ… bọn tôi dọn ra ngoài rồi. Ban giải tỏa bảo về thu dọn đồ, ký giấy tờ. Tôi với ba mẹ cùng về.”
Tôi nhìn sang, hai ông bà già cạnh chiếc xe cách đó chừng mười mét.
Nhiều không gặp, thành người xa lạ cũng chẳng lạ.
Tôi với Ngô Kỳ nhìn nhau có chút gượng gạo khoảng hai phút, rồi cậu ta bảo phải đi .
Tôi gật đầu.
Khi cậu ta xoay người, tôi gọi : “Ngô Kỳ.”
Cậu ta quay đầu, nghi hoặc: “Gì thế?”
Tôi mím môi, rồi vẫn : “Xử lý xong đây thì đi ngay đi. Càng càng tốt.”
Khuôn mặt cậu ta hiện vẻ kinh hoàng nhưng không có vẻ gì là nghi hoặc.
Tôi biết cậu ta cũng nhận ra… mình bị thứ gì đó bám theo.
Một lát , Ngô Kỳ khó khăn mở miệng:
“Ngô … hồi nhỏ người thôn bảo ông cố cô biết xem lạ. Giờ… cô cũng biết à?”
Tôi thà lắc đầu.
Ngô Kỳ thất vọng rõ.
Cậu ta cúi đầu, chẳng thêm.
Tôi từ túi ra một tờ giấy vàng đưa cho hắn.
cậu ta nhìn tôi đầy nghi vấn, tôi giải thích:
“Lá bùa trừ tà do đại sư vẽ. Tôi không chắc có ích cho anh không, nhưng có còn hơn không.”
Ngô Kỳ nhận , rồi cảm ơn.
—
Ban giải tỏa và cảnh sát làm việc rất . Ngày hôm họ đã tới giúp tôi dời mộ.
Tối hôm , tôi đã đào được bộ xương trắng của ba dưới gốc cây nhà.
May là họ không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng cấp cho tôi bốn suất đất mộ.
Tôi sảng khoái trở về lần cũng vì đó, để đưa gia đình mình đi an táng tử tế.
Xong , lòng tôi nhẹ được một phần.
Tôi nằm giường, mở trừng trừng, bắt đầu tính toán bước tiếp theo.
Đột nhiên chuông điện thoại reo.
Số lạ.
nghe máy, một hơi quen quen vang : “Xin hỏi là cô Ngô phải không?”
Tôi vô thức xoa ngón .
“Là tôi. Anh là?”
“À, tôi là bạn của Ngô Kỳ. Sáng nay cậu ta đã qua đời rồi. lúc c.h.ế.t, Ngô Kỳ có gặp cô, cô còn đưa cậu ta một lá bùa trừ tà. Không biết… cô có thể gặp tôi một chút được không?”
5
Tôi không nghĩ nhiều liền từ chối: “Không tiện. Tôi sắp đi rồi.”
Không đợi đầu dây kia kịp thêm, tôi cúp máy.
Ngô Kỳ c.h.ế.t rồi.
như vậy.
Chẳng lẽ cái c.h.ế.t của cậu ta cũng liên quan đến thứ kia?
Nghĩ đến đây, tôi mang hành lý rời khỏi nhà.
Lần mục tiêu là ngọn đó.
tới chân , tôi đã một người đàn ông mặc áo khoác xanh trắng, đội mũ, đó.
Anh ta rất nhạy.
Dù tôi quay đi rất , vẫn bị anh ta phát hiện.
Tôi nhận ra anh ta ngay, đó là người đàn ông đầu trọc tàu.
Anh ta tôi thì bước tới, có phần thân quen:
“Cô là Ngô , phải không? Chúng ta gặp nhau tàu rồi. Tôi là Đổng Phương.”
“Người gọi tôi sáng nay… là anh?”
Đổng Phương gật đầu.
“Đúng. Cô Ngô, tôi có vài muốn hỏi, được chứ?”
Tôi đưa nhìn xuyên qua anh ta, hướng về phía ngọn .
“Hỏi đi.”