Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

đang lau nhà, đứa cháu trai tháng tuổi suýt nữa thì ngã khỏi bàn thay tã.

Tôi vứt cây lau, lao đến đỡ lấy bé.

Con ngẩng đầu khỏi điện thoại, hỏi tôi:

“Mẹ có rửa tay chưa?”

Tôi lắc đầu, định giải thích thì con trai đã vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt tôi.

“Đã nói nhiêu là không rửa tay thì đừng bế con, mẹ tình chống đối tụi con phải không?!”

Chồng tôi trừng trách mắng:

nhỏ vậy cũng làm không xong, lúc cũng khiến bầu không khí trong nhà căng thẳng. Tôi thật sự không biết bà còn làm được nữa!”

Tôi lau vết máu mũi trên mặt, bỗng thấy nửa đời người này thật mục nát.

Vào phòng, tôi gọi em gái – người cả đời chưa từng kết hôn:

đi du lịch dài ngày mà em từng nói trước, chị đồng ý rồi.”

1

Sau bữa trưa, con trai và con nằm dài trên ghế sofa, dán vào điện thoại.

Ông nhà tôi thì ngồi bên cạnh xem tivi.

Tôi rửa xong bát, dọn dẹp bếp xong xuôi, xoa lưng đau nhức rồi lại vào nhà vệ sinh xách nước.

phòng khách bẩn quá.

bé Tiểu Tráng Tráng mới tháng tuổi trớ sữa, chưa ai lau chùi.

Tôi cúi người, lau đến chỗ sofa nói:

“Con ơi, Thanh Thanh, nhấc chân chút.”

“Xì.”

Con tôi, Thanh Thanh, cáu kỉnh nhấc chân đặt đùi con trai tôi.

Con trai nhíu mày nhìn tôi:

“Mẹ, con nói thật, mẹ không thể đợi đến tối, đợi bọn con vào phòng nghỉ rồi hẵng lau ?

Bây giờ bọn con đang ngồi đây mà mẹ lau loẹt quẹt thế, bất tiện chết đi được.”

Tôi nghẹn họng, không nói lại được .

Bình thường tụi nhỏ mê mẩn cái sofa phòng khách, dính nhau suốt cả buổi tối.

Không đến nửa đêm thì chẳng giờ chịu vào phòng.

Tôi thì phải dậy từ năm giờ sáng để chuẩn bữa sáng cả nhà.

Nếu đợi đến tụi nó đi ngủ mới lau , thì đêm còn , bốn tiếng là cùng để chợp .

Lâu lâu làm vậy thì không sao, nhưng dạo này chắc vì thức khuya quá nhiều, đầu óc tôi mơ màng, mệt mỏi, có lúc còn lơ ngơ như sương mù phủ.

Vì vậy tôi mới tranh thủ buổi trưa dọn trước, tối nếu thấy còn sạch thì khỏi cần lau nữa.

Tôi cúi đầu tiếp tục lau .

Đột nhiên nghe thấy tiếng ư ử Tiểu Tráng Tráng phát ra từ bàn thay tã bên cạnh.

Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy bé đang vung tay, như sắp tỉnh giấc.

“Thanh Thanh, hình như Tráng Tráng sắp dậy rồi.”

Tôi nhắc nhẹ.

Con không thèm ngẩng đầu:

“Nó dậy thì nó sẽ khóc, tôi đâu có điếc, đừng lắm lời.

đúng rồi, lát nữa mẹ vào phòng tôi, lấy máy hút sữa ra rửa giùm.

Sáng hút mà quên chưa rửa.”

Tôi gật đầu.

Bỗng dưng liếc thấy Tráng Tráng mình, nửa người đã thò ra khỏi bàn thay tã.

“Cẩn thận!”

Tôi hét , vứt luôn cây lau nhà, lao như tên bắn về phía đó.

trơn trượt, tôi kịp đỡ lấy bé thì ngã ngồi xuống , xương cụt nhói đau.

May mắn thay, tôi ôm cháu chặt trong lòng, nó vẫn ngủ ngon lành.

người trong phòng khách cuối cùng cũng chịu ngoảnh lại nhìn.

Tôi gắng chịu đau đứng dậy, còn chưa đứng vững thì con trai và con đã xông tới.

“Mẹ rửa tay chưa đấy?”

Thanh Thanh đón lấy con từ tay tôi, nhìn tôi chằm chằm.

Rửa tay?

Lúc đó nguy cấp như thế, tôi đâu còn trí mà nhớ đến rửa tay!

Tôi lắc đầu:

“Thanh Thanh, lúc nãy…”

Tôi mở lời, con trai đã giơ nắm đấm, đấm thẳng vào mũi tôi.

“Mẹ chưa rửa tay mà dám ôm cháu?

Đã nói nhiêu rồi, người già nhiều vi khuẩn, nhất là mẹ, suốt ngày sờ mó đủ thứ, trên tay không biết chứa nhiêu vi trùng, bẩn chết đi được!

Tráng Tráng còn nhỏ thế này, mẹ ôm nó chưa rửa tay, mẹ định hại nó ốm ?

Đừng nói là mẹ quên.

này Thanh Thanh đã nhắc nhiêu rồi?

Con thấy, mẹ tình chống đối bọn con đúng không?”

2

Cú đấm đó khiến tôi choáng váng mặt mày.

Mũi đau nhói, rồi cảm giác ấm ướt lan ra – máu mũi bắt đầu chảy.

“Tình huống lúc đó rất gấp, Tráng Tráng mình, suýt ngã, mẹ là…”

mình á? Ha!

Mẹ, giờ mẹ còn biết nói dối mà không chớp luôn ?

bé mới tháng, mình ?

Thôi được rồi, con biết mẹ không phục, tình chống đối, muốn làm chủ nhà này đúng không?

Nhưng dù là vậy thì mẹ cũng không thể đem sức khỏe Tráng Tráng ra làm trò đùa, đó là cháu ruột mẹ đấy!”

Con tôi cười mỉa:

“Tôi biết mà, từ ngày tôi gả vào nhà này, mẹ luôn muốn tìm cơ hội dạy tôi bài học.

Giờ thấy tôi sinh con, mẹ lại muốn tranh giành quyền nuôi dạy để tôi biết thân biết phận, đúng không?

Thật ra mẹ không cần làm vậy đâu, tôi biết thân biết phận rồi.

Tôi là người ngoài, tất cả cũng do tôi và chồng bất tài, không mua nổi nhà riêng.

Mẹ yên , sau này tôi sẽ đặt đúng chỗ mình nên đứng.”

nói, nước đã rơi lã chã.

Thấy vậy, con trai tôi nổi đóa, hét lớn:

“Bác sĩ nói rồi, phụ nữ sau sinh dễ trầm cảm, phải giữ trạng vui vẻ.

Sao mẹ lại nhẫn như vậy, hết này đến khác kiếm gây áp lực Thanh Thanh?

vì ngày xưa mẹ bà nội hành, giờ mẹ lại muốn xé nát chiếc ô che mưa Thanh Thanh sao?

Không trách Thanh Thanh ít sữa, mẹ ngày hai bữa gây stress thế, làm sao mà có sữa con bú?”

Tôi… là người địa độc ác?

Tôi… là người thích gây ?

Tôi… tình chọc giận Thanh Thanh?

Trời đất chứng giám!

Từ ngày bước chân vào nhà này, tôi đã coi như con gái mà chăm sóc.

Không bắt làm việc nhà .

Ngay cả quần áo , tôi cũng giặt tay từng cái.

Từ lúc mang thai đến sinh nở, bất điều cần – dù nói ra hay không – cần tôi làm được, tôi đều làm hết.

Về ăn uống, để giúp ngon miệng hơn, tôi thay đổi thực đơn từng bữa.

Tráng Tráng từ sinh ra đã là đứa bé khó chiều.

Suốt thời kỳ ở cữ đến bé hai tháng, hầu như có thể ngủ ngon trong vòng tay tôi.

Có lúc tôi phải bế nó suốt cả đêm.

Chăm lớn rồi lại chăm nhỏ, đến mức chẳng còn lấy chút thời gian bản thân.

Thế mà cuối cùng, tôi lại thành “mụ già lòng dạ xấu xa” trong miệng con trai!

Nghĩ đến đây, nỗi tủi thân dâng nghẹn họng, tôi lau nước :

“Con , sống phải có lương … nói thật lòng xem, mẹ đã làm đủ tốt rồi mà…”

“Khóc cái ? Con làm mẹ?

Người ngoài biết thì con còn mặt mũi gặp ai?”

Giọng Thanh Thanh đột nhiên sắc như dao, cắt ngang lời tôi:

“Được thôi, mẹ giỏi lắm.

Nói về ‘trà xanh’, con còn lâu mới bằng được chị chè lâu năm như mẹ.

Con thua, được chưa?”

Nói xong, ta ôm Tráng Tráng giận đùng đùng quay về phòng.

“Rầm!” – cửa đóng sầm lại.

“Thanh Thanh!”

Con trai tôi quay phắt sang trừng tôi:

“Giờ mẹ lòng chưa?!

Mẹ làm loạn đi, có ngày mẹ phá nát cái nhà này mất!”

Nó hất mạnh tôi sang bên rồi chạy theo vợ.

Lúc này, ông nhà tôi – từ nãy đứng nhìn – cũng bắt đầu tiếng.

Nhưng lời ông thốt ra lại là:

“Trình Cẩm, rốt cuộc bà ăn hại cỡ vậy?

Ngày cũng khiến nhà này căng như dây đàn, bà không thể để tôi yên được ?

Không trách mẹ tôi trước đây bảo bà là ‘sao chổi phá nhà’.

Giờ xem ra chẳng sai chút .

Cả đứa nhỏ bà cũng chăm không xong, bà còn làm được nữa?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương