Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Cái lớp make up của em kìa, dày như thế mà đòi làm bạch nguyệt quang á? Biết ‘bạch nguyệt quang’ là gì không?”

một hồi chỉnh sửa, chị ấy giúp tôi hóa thân thành phiên bản “trang điểm như không”, thanh thoát nhẹ nhàng, rồi đích thân đưa tôi chỗ hẹn.

“Người ta là đối tác làm ăn của bố mình đấy. Chị thấy em cũng có vẻ thích người ta, lần làm ơn cư xử đàng hoàng vào!”

Địa điểm là một quán cà phê phía Bắc thành phố. Chị tôi vừa đỗ xe là lật đật đẩy tôi xuống, sợ tôi bỏ trốn. Xe còn kịp tắt máy đã rú ga chạy mất.

Tôi đứng trước quán hít vài hơi khí thải, vừa quay đầu lại thì gặp ngay ánh mắt Trần Thuật nhìn mình từ lớp kính.

Anh ta trước đây vốn ít nói, bây giờ cũng chẳng khác là bao.

Ngày xưa tôi coi anh ta như cái thùng rác để trút hết tâm , còn giờ? Tôi nào dám coi Tổng giám đốc Trần là chỗ xả stress?

Làm họa sĩ tự do tại nhà nhiều năm, kỹ năng xã giao của tôi gần như thoái hóa, không dám mặt dày như hôm họp lớp mà bốc phét lung tung.

“Không muốn gặp tôi đến thế à?”

Trần Thuật thở dài, hơi bất lực.

“Không, không phải đâu.” – tôi luống cuống xua tay. “ là… lâu quá không gặp, không biết nói gì.”

mình nói chuyện về gã chồng cũ khốn nạn kia đi?”

Tôi sững lại, vừa ngẩng đầu thì đúng gặp khóe môi anh ta còn vương lại nụ .

“Cái tên mà ngoại tình rồi cùng phải ly hôn trắng tay ấy?”

“Ch-chuyện đó có gì mà nói…”

Tôi lắp bắp cầm cốc nước uống một hơi cạn sạch nước đá, nhưng đầu óc lại thấy tỉnh táo hơn.

Trần Thuật gọi phục vụ , đổi ly nước của tôi thành nước ấm.

Hồi cấp ba, tôi bị đau dạ dày, ăn nhiều một chút là khó chịu. Kẹo hóa gần như là món ăn vặt mỗi ngày.

Nhưng tôi lại mê mẩn đồ cay, đồ lạnh. Và Trần Thuật – chính là người suốt ngày phải nhắc nhở tôi, cùng tôi đi ăn ba bữa, nghĩ đủ cách tìm món vừa ngon vừa tốt cho sức khỏe.

Bây giờ nhớ lại, hồi ấy anh đối tôi rất tốt.

Tuy là yêu sớm, nhưng cả hai cũng coi như tâm đầu ý hợp.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu được – vì sao năm đó Trần Thuật lại là người nói lời chia tay trước.

Tôi mải miết suy nghĩ thì phục vụ mang cà phê và bánh ngọt .

Không có cà phê cho tôi, nhưng đĩa bánh thì toàn bộ đặt trước mặt tôi.

Tôi tiện tay lấy một cái macaron màu xanh nhạt, nếm thử – và bất ngờ phát hiện hương vị giống y hệt cái lần năm xưa tôi ăn.

Nhưng hồi đó còn tốt nghiệp, tiệm bánh ấy đã dọn đi nơi khác.

Giờ lại được nếm lại đúng hương vị cũ, tôi kinh ngạc quay sang nhìn Trần Thuật.

“Vẫn là đầu bếp cũ đấy.”

Trần Thuật nhìn tôi, ánh mắt tập trung đến mức như trong đó có mỗi mình tôi.

“Anh đã tìm rất lâu, cùng cũng tìm ra được.”

Anh luôn nói mọi chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng tôi biết rõ – tôi đã đặt thử gần như toàn bộ món bánh trong các tiệm quanh đây, lần nào ăn được lại hương vị ấy.

Có lẽ anh đã phải mất vài năm, mới lần ra được người đầu bếp ẩn mình trong một quán cà phê nhỏ thế .

, mười năm rồi, em vẫn thích mấy món bánh như xưa…

Còn anh, vẫn thích em như xưa.”

“Em còn muốn… quay lại bên anh không?”

Tôi ngậm một miếng macaron màu vàng nhạt, ngẩn ngơ nhìn anh.

Xuyên qua ánh mắt của Trần Thuật, tôi như nhìn thấy chàng trai năm nào – áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng sáng rực trong trái tim tôi.

… năm đó… tại sao anh lại nói chia tay trước?”

7

Cái tên Trần Thuật, ban đầu tôi nghe qua lời thân – học bá số má siêu đỉnh, thông minh đến phát bực.

Tôi thì ngược lại. Từ khi thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm ấy là đầu buông thả, điểm số cứ lưng chừng, lẹt đẹt nhóm trung bình.

Lần đầu tiên tôi nói chuyện Trần Thuật… là vì muốn tập toán của anh ta.

Anh ta không từ chối, để tôi .

Nhưng đến khi thành người yêu rồi, anh đổi thái độ – không cho , mà đầu… giảng cho tôi.

cùng, tôi lạch bạch cũng đỗ vào một trường đại học loại một trong tỉnh, trong đó chắc chắn có phần công lao của Trần Thuật.

Tôi biết bản thân mình không phải đại mỹ nhân gì, có trang điểm chút thì cũng coi như xinh xắn.

tập toán của Trần Thuật nào cũng được bè “đặt trước”. Hôm đó tôi tranh thủ lớp phó môn thu , mới kịp lấy được quyển vở của anh để . Vừa vừa lật những trang giấy sạch sẽ, gọn gàng, tôi buột miệng cảm thán:

“Trần Thuật, giá như cậu là trai tớ thì tốt biết mấy…”

“Được.”

Nửa câu của tôi – “để tớ được là người đầu tiên” – bị nghẹn lại, không dám nói tiếp.

Từ ngày hôm đó, như mơ , Trần Thuật… trở thành trai tôi.

Trong ký ức, hình ảnh anh luôn là người kiên nhẫn: xếp hàng dài căn tin, vừa chờ cơm vừa giảng đi giảng lại cho tôi một đề toán.

Vì thế nên, cái ngày anh đứng trong hành lang, ngược sáng nói lời chia tay, tôi đã ngẩn người rất lâu. Trong tay vẫn nắm chặt món quà nhỏ chuẩn bị cho anh.

Giờ gặp lại, câu suốt mười năm có lời đáp, lại trỗi dậy.

Rốt cuộc, tại sao?

“Vì em không thích anh.”

Trần Thuật đẩy một miếng bánh nhỏ trước mặt tôi.

“Không đủ thích.”

Tôi dùng nĩa xiên trúng quả dâu trên mặt bánh, trong đầu lại hiện cái lần tỏ tình nửa nửa đùa năm xưa.

Mười năm dài dằng dặc, phút giây bên Trần Thuật lại hiện về rõ mồn một.

“Em thích quán trái cây phố bên trái trường, ngày nào cũng ăn thịt viên căn tin. Em thích đồ cay, thích uống lạnh… nhưng dạ dày yếu.

Anh biết em tỏ tình anh là bốc đồng.

Còn anh thì… lại lún quá sâu.”

“Anh ghen tất cả những ai có thể đùa to tiếng em. Anh đã tự , liệu có ngày nào mình cũng có thể như , để đến gần em hơn một chút?”

“Ngày em tỏ tình, là ngày may mắn nhất trong đời anh.”

“Hóa ra, ông trời nghe thấy điều ước của anh, đưa cô gái anh yêu nhất đến trước mặt anh.”

Trần Thuật nói chữ lời, còn tôi – chút bình tĩnh còn sót lại cũng tan biến theo câu.

Nếu năm đó, Trần Thuật thẳng tôi: “Em có lòng thích anh không?”,

Có lẽ tôi cũng biết cúi đầu, hối hận mà nói ra :

Tôi thực … không đủ thích anh.

Một câu nói đùa, nhưng lại bị một người trân quý như báu vật, ôm vào lòng mà vui suốt biết bao năm.

8

Trần Thuật đưa tôi về căn hộ nhỏ. Trước khi tôi xuống xe, anh :

“Em đổi số rồi à?”

“Ừ… khi tốt nghiệp, em đi xem triển lãm tranh, không cẩn thận bị móc mất ví.”

Tôi nín thở một chút, vừa nói vừa quan sát phản ứng của anh.

Và tôi thấy rõ, anh như thở phào nhẹ nhõm.

“Anh cứ tưởng… suốt bao năm qua, em không muốn gặp lại anh .”

“Không phải là không muốn…”

Giọng tôi rất nhỏ, nhưng vẫn bị anh được.

… hẹn gặp lại nhé, ?”

Trong câu nói ấy có cả ý , khiến tôi chợt nhận ra – mình lại lọt vào bẫy của Trần Thuật rồi.

Bình thường tôi phản ứng nhanh lắm, miệng lưỡi lanh lợi. Ấy mà cứ đứng trước anh là não như chết máy, hết lần đến lần khác bị anh dắt mũi.

Vừa về đến nhà, tôi đã nhận được lời mời kết từ anh. Ảnh đại diện của anh vẫn là tấm tôi chụp từ nhiều năm trước – một chú chim cánh cụt trong thủy .

Cái SIM đó là tôi dẫn anh đi làm, không ngờ đến giờ anh vẫn dùng.

Tự nhiên có chút ngứa ngáy trong lòng. Tôi lăn giường, vùi mặt vào chăn, vừa nhấn đồng ý thì tin nhắn từ anh đã :

“Thứ bảy đi xem triển lãm không, ? Là họa sĩ em thích đấy.”

“Không đi.”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, tôi từ chối anh.

Nhưng thực ra tôi đã có kế hoạch khác.

Ý nghĩ ấy vụt qua khi tôi nhìn thấy ảnh đại diện của anh – tôi muốn quay lại đường đi cùng anh năm xưa.

Xem thử lần , liệu tôi có thực … yêu anh không?

“Em muốn đến thủy . Muốn đi xem chú chim cánh cụt đó.”

“Được.”

Trần Thuật trả lời gần như ngay lập tức. Ngắn gọn. Dứt khoát.

9

Hôm đi thủy , tôi sửa soạn theo phong cách thường ngày, nhưng đến phút lại đổi ý, thay sang một chiếc váy vàng nhạt mà mình ít mặc.

Vừa mở cửa xe, tôi đã bật .

Trần Thuật mặc một chiếc áo khoác kaki – cùng tông bộ đồ anh thường mặc hồi xưa.

Giống như thời gian quay ngược trở lại, như thể mười năm qua chẳng hề tồn tại.

Thủy vẫn là chỗ cũ, nhưng chim cánh cụt thì nhiều hơn trước. Tôi tìm mãi mà chẳng thấy có mảng lông trắng hình trái tim năm xưa.

đây.”

Trần Thuật nghiêng đầu cho tôi. Tôi nhìn theo, cùng cũng tìm thấy chú chim cánh cụt già ấy – giờ đã là “cụ ông” trong đàn.

“Chim cánh cụt đi thế nào nhỉ?”

Một đám trẻ xếp hàng trật tự, cầm cờ đỏ, theo cô giáo.

Cô vừa xong, lập tức có một cậu bé bước ra, hai tay khép sát, ngón tay khum lại giả làm cánh, vừa lắc trái lắc phải vừa bước .

Rất giống. Rất đáng yêu. Còn được cô giáo khen .

Tôi rút mắt khỏi đám trẻ. Đúng đó, một que kem chìa trước mặt.

Trần Thuật khẽ ho một tiếng, chạm vào ánh mắt nghi hoặc của tôi:

“Hôm nay… được ăn một cái.”

Tôi cầm cây kem, vừa nhìn chú chim cánh cụt ăn cá, vừa nổi hứng trêu đùa:

“Chim cánh cụt đi thế nào ấy nhỉ?”

Đúng là học bá – Trần Thuật phản xạ siêu nhanh, lập tức làm động tác cánh, bước lắc lư như chim cánh cụt.

Vài bước đã đến sát chỗ tôi.

Tôi ăn kem mà đến nghiêng ngả – động tác đó trẻ làm thì dễ thương, chứ một người cao mét tám như anh làm thì đúng là buồn chết mất!

“Cô giáo Tần sao không khen em?”

Trần Thuật hơi cúi người, ngước nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch xuống giả bộ tủi thân.

“Em giỏi lắm!”

Tôi đưa tay dính kem chạm vào má anh, ra dáng tặng một like.

Anh rất tự nhiên rút khăn giấy ra lau sạch cho tôi, rồi nhân tiện… nắm lấy tay tôi.

Khi bàn tay anh siết chặt tay tôi rồi nhét cả vào túi áo – tim tôi như đập chệch một nhịp.

A a a a… mười năm trước tôi đã làm cái quái gì trong thủy thế không biết?!

đó tôi lại … mải chụp chim cánh cụt!!!

10

Không ai nói ra lời nào mập mờ tình cảm, nhưng rõ ràng – bầu không khí trước và buổi hẹn đã khác hẳn.

Tôi ngồi ghế phụ, lần đầu tiên thấy đường về nhà… sao ngắn thế.

Chẳng mấy chốc là phải chia tay Trần Thuật rồi.

nghĩ gì ?”

Thấy tôi thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đến đèn đỏ, Trần Thuật cùng cũng mở miệng .

“Tớ ước gì đường dài thêm chút .”

Tôi thở dài theo phản xạ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương