Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

“Trần Thuật vội làm bố kế à?”

Tôi đã sớm tắt thông báo nhóm, nên hề hay biết.

Bạn chuyển trường lớp 11 nhắn tin tới:

“Cậu Trần Thuật có ba tuổi rồi à? Sao không nói gì với tớ hết vậy?!”

…Tin tức hành tinh nào truyền tới vậy trời?

Tôi phải giải thích một hồi, đầu dây bên kia hét ầm lên:

“Tần Tiêu! Đến giờ biết yêu hả?!”

thế là, “mối tình nở muộn” như tôi đêm đó mơ một giấc… không thể ngờ nổi –

Trần Thuật đè tôi bàn, dạy tôi viết các loại hàm số oằn oèo.

Giấc mơ ác liệt đến mức sáng hôm sau tôi như dính luôn chăn không dậy nổi.

Chuông báo thức reo tới thứ , tôi lết khỏi giường.

đang mơ màng đánh răng, tôi sực nhớ:

Hôm nay là ngày đăng ký kết hôn.

Xe của Trần Thuật đã đỗ dưới nhà. xe còn để sẵn bữa sáng cho tôi.

Chiếc bánh bao thịt không biết anh tìm được ở tiệm nào – vỏ mỏng, nhân đầy, ăn mà không ngấy.

Tôi uống sữa đậu nành , tô lại son môi, anh tốn khởi động xe.

Tôi siết chặt dây an toàn, tim đập thình thịch, không giấu được chút căng thẳng.

“Căng thẳng à?”

Tôi gật đầu.

Giây sau, Trần Thuật nắm lấy tôi, khẽ siết:

“Anh ở ngay bên cạnh em.”

Tôi cắn môi, lặng lẽ nói:

“Trần Thuật, có thể em chưa yêu anh được nhiều như anh yêu em… nhưng em thật sự, thật sự rất thích anh.”

“Không phải kiểu thích vì thịt viên hay macaron chất đống…

Là thích anh – người luôn kiên nhẫn giảng bài cho em, thích dáng anh như chim cánh cụt.”

“Là Trần Thuật – thuộc về một mình em.”

Trần Thuật rẽ bãi đỗ đó, đỗ xe đã lập tức tháo dây an toàn, kéo tôi lòng.

“Anh đã chờ câu này… mười bảy tuổi.”

Phiên ngoại

“Học bá lớp mình tên Trần Thuật, giỏi dã man luôn, thầy cô cho bài gì cũng làm được.”

Mười bảy tuổi, Tần Tiêu nắm bạn chạy vội đến căn tin, nghe rõ gì hết.

“Cậu nói ai cơ? Trưởng Thụ à? Tên lạ nhỉ.”

đầu cô chỉ toàn thịt viên của căn tin, sợ đến muộn hết.

Ai ngờ ăn quay lại lớp, cô giáo chủ nhiệm thông báo đổi chỗ ngồi –

Tần Tiêu bị xếp ngồi cạnh Trần Thuật.

Cô gặm đầu bút, nhìn dãy đề toán ngày càng khó bàn.

Quay đầu Trần Thuật đã làm , gập vở bài tập lại.

Tần Tiêu không biết ngại là gì, thản nhiên mở lời:

“Bạn gì ơi, cho mình mượn bài toán chút được không?”

cô cười, đôi mắt cong cong rạng rỡ.

Trần Thuật bỗng khựng lại vài giây, đưa vở cho cô, chỉ nghĩ –

“Biết vậy nãy mình viết nắn nót hơn chút…”

Ngoài chuyện bài, hai người như không nói gì thêm.

Tần Tiêu hoạt bát, nhà giàu, tiêu tiền cũng thoáng, nào cũng có đám bạn vây quanh ríu rít.

Trần Thuật không mê idol, cũng xem TV, không biết gì về sao Hàn sao Hoa.

Chỉ lặng lẽ ngồi mở sách luyện đề, nhưng tai vẫn không ngăn được tiếng cười của cô len lỏi tâm trí.

Trần Thuật bắt đầu nhận mình thích cô… một ngày hội thao.

Anh đăng ký chạy 3.000m, , , gió lạnh luồn qua áo.

Anh không vội chạy nhanh – tính giữ sức để bứt phá ở ba cuối.

Không biết nào, Tần Tiêu đã chạy song song ở làn , tóc đuôi ngựa vung vẩy:

“Cố lên Trần Thuật! Cố lên cố lên cố lên!”

Quy định cấm chạy cùng vận động viên, cô nhanh chóng bị giữ lại.

Nhưng cô lại leo lên khán đài, mượn micro đọc hẳn bài phát thanh cổ vũ.

trôi qua, Trần Thuật đầu tiên không theo chiến thuật –

Bứt tốc bốn cuối.

anh lao qua vạch đích, thở dốc nhìn lên –

cô đang nhảy cẫng khán đài vì vui mừng.

đó, khóe môi anh vô thức nở một nụ cười.

Có bạn gái bên cạnh – lại là người như Tần Tiêu – đúng là “nước kề giếng”.

Chỉ có điều… cô quá lười.

Bài tập đến hạn lo làm, đành vội của người khác.

Vở của Trần Thuật viết là bị mượn tới tấp.

Đến lượt cô … suýt kịp.

“Trần Thuật, nếu cậu là bạn tớ tốt biết mấy…”

“Được.”

Tần Tiêu tròn mắt, câu sau “để tớ được bài đầu tiên” nghẹn lại họng.

Hôm sau, cô bắt đầu không còn gì để nữa.

Vì mỗi không hiểu bài – Trần Thuật giảng cho cô, hết này đến khác, cho đến cô biết làm.

Anh cao 1m8, đẹp , lại học giỏi – không thiếu người thầm thương trộm nhớ.

Tần Tiêu “nhặt được” một bạn như vậy –

Người sẵn sàng xếp hàng dài chỉ để mua cho cô phần thịt viên,

Mua sẵn thuốc tiêu hóa vì dạ dày cô yếu,

Nghe cô thao thao bất tuyệt,

lặng lẽ cất giữ bức tranh cô vẽ chơi rảnh rỗi.

“Có bạn cũng… hay đấy chứ.”

Tần Tiêu nắm bạn , thở dài.

Ngày thứ hai quen nhau, Trần Thuật đã báo với bố mẹ.

Yêu sớm không phải tội lỗi, cần giấu như phạm pháp.

Tan học, bố mẹ Trần ngồi chờ cổng trường,

đeo hai cái cặp – của mình bạn gái.

Tần Tiêu nhún nhảy sau, ríu rít như chim sẻ nhỏ.

“Cô bé đó… nhà khá giả nhỉ?”

Sau bữa cơm, mẹ Trần không giấu được lo lắng.

cô bước lên một chiếc xe sang, đủ mua được hai căn hộ nhà họ.

Trần Thuật đặt đũa xuống, nói:

“Cô ấy sẽ không chịu thiệt. sẽ cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn.”

Tình yêu ngọt ngào kéo dài hơn một .

Cho đến Trần Thuật dần nhận

Tần Tiêu… không thật sự thích anh.

Cô xem anh như một người bạn hơn là người yêu.

Không lo nghĩ, không mơ mộng tương lai cùng nhau.

Cô chưa hiểu – tình yêu tình bạn khác nhau sao.

Cảm giác thất bại như cơn sóng nuốt chửng mọi lý trí.

hành lang, anh ngập ngừng nói:

“Chúng ta… chia .”

Tần Tiêu chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ý.

Cô gằn giọng:

“Chia chia.”

Rồi xoay người, tóc đuôi ngựa đung đưa, chạy khuất khỏi tầm mắt anh.

đó, hai người như hai đường thẳng song song – không còn giao nhau.

Tần Tiêu đỗ đại học tỉnh, chọn ngành mình thích, rực rỡ tỏa sáng.

Trần Thuật không dám ngơi nghỉ một giây, ép bản trưởng thành, trở thành người đủ năng lực để thực hiện lời hứa thuở thiếu thời.

Cả quãng thời gian dài ấy, anh chỉ có thể làm một cái bóng, dùng nick ẩn để dõi theo cô mạng xã hội.

Anh đọc những dòng cô đăng – dù là chuyện rất vụn vặt.

Bức tranh đầu tiên cô bán, anh chờ đến sau nửa đêm để là người đầu tiên mua về.

Cô nói muốn ăn lại bánh macaron hồi cấp ba – anh bôn ba khắp nơi tìm đầu bếp xưa.

Trước buổi họp lớp 10 , Trần Thuật đã xây dựng đế chế công nghệ lớn nhất khu vực.

Anh đủ bản lĩnh để theo đuổi lại người gái ấy một nữa.

Anh là lượt vest chỉnh tề, chọn cà vạt kỹ càng, đến sớm nửa tiếng.

Cửa mở – cuối cùng cũng được gặp lại.

Ký ức đến đây là kết thúc.

Cô gái anh yêu suốt mười , giờ đang mặc váy cưới bước về phía anh.

Cô là cô dâu đẹp nhất, là thanh xuân của anh,

Là ánh trăng mà anh may mắn giữ được giữa mộng ảo hư vô.

“Anh đồng ý.”

—Hoàn—

Tùy chỉnh
Danh sách chương