Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tự nó đi.”
Tôi quay sang em trai:
“Em làm gì tội mà ăn đòn vậy?”
Nó đỏ hoe mắt, gương mặt cứng đầu:
“Người tài khoản game và WeChat phụ của chị để trò chuyện với anh Dung… là em.”
“Cái gì cơ?!” – tôi sững sờ.
Theo phản xạ, tôi nhìn sang Dung Kỳ.
Anh cũng nhíu mày, hiển nhiên là không hề đoán được điều này.
Em tôi tiếp tục:
“Tài khoản của em chơi game toàn thua em mới đăng nhập nick phụ của chị, avatar của chị để đi kiếm cao thủ gánh hộ.”
“Anh Dung là đại thần em tìm được. Chơi mấy trận, anh ấy kêu add WeChat, em đồng ý luôn. Diễn cho tròn vai, em luôn nick phụ WeChat của chị.”
“Không ngờ add xong, anh ấy đầu nhắc lại chuyện thời cấp ba giữa hai người, rồi gửi đống túi hiệu về. Em thấy lạ, lại thì ảnh bảo… ảnh thích chị.”
“Đến lúc đó em mới biết — thì ra hai người có quen biết từ cấp ba, chỉ là mất liên lạc nhiều năm.”
22
“Thấy anh ấy chuyển khoản liên tục, rồi gửi quà như vãi tiền… còn xưa hai người có hẹn ước: 27 tuổi mà chưa ai cưới ai thì cưới nhau.”
“Em đầu thấy sợ, liền nhắn lại là chị không thích ảnh, rồi chặn luôn.”
“Ai ngờ anh Dung thích chị quá thể, vẫn gọi điện tới tấp. Muốn ảnh buông , em chước giọng chị, mắng ảnh một trận. là ‘anh theo không nổi đâu’, là ‘muốn theo thì đưa một trăm vạn, cưới luôn!'”
“Em tưởng ảnh cuộc, ai ngờ… ảnh thật sự mang một trăm vạn tới cửa cưới.”
“Đến nước đó, em lỡ đâm lao thì đành theo lao, bị lộ chắc chết không kịp ngáp, em tiếp tục giả mạo. Đợi tới lúc chị về, em bảo ảnh add WeChat của chị.”
Trời đất ơi!
Tôi suy nghĩ nhiêu ngày, lại không ngờ thủ phạm là em ruột tôi.
là nó, thì mọi thứ đã hoàn toàn rõ ràng.
Nó có hai SIM: một số , một SIM data — mấy năm trước chắc tôi SIM đó đăng ký tài khoản phụ.
Còn giọng …
nhỏ nó mượn điện thoại cô giáo, giả giọng tôi gọi xin tiền ba — mà họ không hề phát hiện.
Suy nghĩ xong xuôi, tôi lùi lại một bước, quay sang ba:
“Đánh đi! Đánh chết nó cũng được!”
Làm chuyện bậy thì bị dạy dỗ đàng hoàng, không thì lần sau nó còn dám tái phạm.
Sau một trận đòn nảy lửa, ba tôi mới chịu dừng tay.
Lúc này, em tôi nằm bẹp trên đất, không động đậy nổi.
Tôi cố nén lòng thương, :
“Em đã giấu chuyện này kỹ như , mọi người cũng không ai truy tới cùng. Sao tự dưng lại khai ra?”
Nó ngẩng đầu, mắt vẫn đỏ:
“Tại em thấy chị với anh Dung thật sự quá hợp! Còn rõ ràng hai người thích nhau, lại không dám ở bên nhau. Em không muốn chị lỡ ảnh, có bị ăn đòn cũng đáng!”
“Nhưng mà…” – tôi quay đầu, nắm lấy tay Dung Kỳ, đan chặt ngón tay vào nhau – “… tôi ở bên nhau rồi mà.”
“Cái… cái gì?”
“Tối qua.”
“Vậy ra… trận đòn vừa nãy em ăn là vô ích à?!”
Cuối cùng, nó không nhịn được nữa, bật khóc bù lu bù loa.
23
Tôi và Dung Kỳ đúng là có một cái giao kèo: đến 27 tuổi vẫn chưa kết hôn thì cưới nhau.
đó, tôi anh theo sau lưng mình mỗi ngày, mấy đứa bạn đồn ầm lên là tôi đang hẹn hò với anh.
Tôi tức điên.
Còn Dung Kỳ thì như thường, mặt không xúc.
Thái độ đó càng tôi tức thêm.
Trong , thầy đang giảng bài, Dung Kỳ thì nghiêm túc lắng nghe, còn tôi… thì viết giấy.
“Giận chết mất! Tôi không thèm yêu sớm nhé! Mấy người kia bị gì , lẽ nam nữ ngồi gần nhau là yêu nhau chắc?”
Tôi đẩy mảnh giấy sang bàn Dung Kỳ — anh thèm liếc.
Mặc kệ! Không đọc cũng viết tiếp!
“Toàn là trai lắm chuyện, khác gì mấy mụ tám chuyện, ghét ơi là ghét!”
“Dung Nhị Đản, sao không đọc giấy của tôi! Sao không đọc! Sao không đọc!”
“Người ta đồn bậy mà tôi tức muốn chết, còn anh thì vô , có là anh thích tôi trong lòng đang tự sướng không đấy?”
“ này đi, đến 30 tuổi mà tôi chưa cưới ai, anh chưa cưới ai, tụi mình cưới nhau nha? Không không, 30 thì già quá, 27 thôi!”
Tôi viết hàng đống giấy, anh thì mở cái .
Thì ra… anh đều đọc hết.
Một lời đùa trẻ , vậy mà anh ghi nhớ năm.
24
Ba tôi lại tất bật đi thông báo: đám cưới không hủy nữa, vẫn tổ chức như lịch ban đầu.
Từ đến ngày cưới chỉ còn hai ngày.
Mọi thứ trở gấp rút hơn hết.
Tôi và Dung Kỳ đi thử đồ cưới, chụp ảnh cưới với tốc độ ánh sáng.
Dung Kỳ sức mạnh đồng tiền để có được ảnh cưới trong vòng một ngày.
Mọi thứ chuẩn bị xong, hôn lễ diễn ra long trọng.
Hôm về lại nhà đẻ, nhà đối diện của Lưu Tịnh… đóng cửa im ỉm.
Sau khi Dung Kỳ vạch trần chuyện cô ta hại tôi, tin tức lan nhanh như bão.
Không ít người đứng ra tố cáo bị Lưu Tịnh nạt từ bé.
Một số gia đình còn kéo nhau tới nhà cô ta để đập phá, đòi nợ cũ.
Còn gã bạn trai kia — là nợ chuyên nghiệp, nợ nần chất chồng.
Về chuyện đó, tôi thấy thương hại chút .
Chỉ thấy… cực kỳ hả dạ.
Đúng là nghiệp quật không trượt phát .
ChatGPT đã :
25
Dung Kỳ thật sự quá tốt với tôi.
Anh vẫn dung và chiều chuộng tôi như cấp ba. Chỉ khác là đây anh không còn giữ gương mặt vô tôi không đoán được anh đang nghĩ gì nữa, mà là thẳng thắn thể hiện sự quan tâm dành cho tôi.
vì , tôi mới kết hôn chưa đầy nửa tháng, tôi đã sống ở Thượng Hải mấy năm, nhưng mỗi ngày quay lại làm việc sau kỳ nghỉ Tết đều tôi nhớ anh đến phát điên.
ngày cũng gọi video, nhưng vẫn không thể xoa dịu nỗi nhớ ấy.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy Thượng Hải không là nơi tôi thuộc về.
Kết thúc một ngày làm việc một cách vô , tôi bước trên đường về nhà sau tan sở.
Người qua kẻ lại tấp nập, nhưng tôi lại đơn độc giữa dòng người.
“Đinh đông!”
Tôi mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Dung Kỳ: “Em quay lại đi.”
Tôi hơi khựng lại, rồi quay người.
Cách đó không xa, Dung Kỳ đang ôm một bó hoa hồng, nhìn tôi chăm chú.
Người xung quanh vẫn hối hả đi lại, nhưng trong mắt anh, chỉ có tôi.
“Á á! Chồng ơi!!!”
Tôi hét lên rồi lao vào lòng anh.
tôi ôm nhau thật chặt rất lâu, mãi đến khi rời khỏi vòng tay anh, tôi mới :
“Sao anh lại đến đây?”
“Về sau anh ở đây luôn. Em ở đâu, anh ở đó.”
“ còn công ty nhà anh thì sao?”
Dung Kỳ là một trong nhà. Công ty nhà anh là một trong những doanh nghiệp lớn nhất ở quê tôi.
“Lúc tụi mình làm đám cưới, ba anh cũng về rồi mà? Anh bảo họ đừng đi du lịch nữa, quay lại tiếp quản công ty đi. Anh muốn phát triển sự nghiệp ở Thượng Hải. Tuy hơi khó khăn, nhưng anh tin chỉ cần hai đứa ở bên nhau, thì chuyện gì cũng có thể vượt qua.”
Dung Kỳ vì tôi mà đưa ra quyết định lớn như vậy tôi xúc động đến rưng rưng.
“Nhưng… nhưng mà hôm nay em vừa nộp đơn xin nghỉ việc, định quay về quê ở với anh…”
“Thì em mau rút lại đi.”
“Không kịp rồi, lãnh đạo đã duyệt rồi. Chỉ còn một tháng nữa là em thức nghỉ.” Tôi nhìn anh, “Anh mau với ba anh là anh quay về đi, bảo họ tiếp tục đi du lịch đi.”
Dung Kỳ lại : “Không cần đâu. Mình mới cưới, tranh thủ tận hưởng giới hai người trước đã.”
“Vậy… công khai dựa dẫm cha à?”
“Không dựa dẫm, mà là để họ sớm được bế cháu chứ sao!”
26
Khi Dung Kỳ chuyển trường, tôi cũng dọn đến khu mới.
Dãy phòng cũ bị không, nghe bị tháo dỡ, nhưng không biết vì lý do gì mà mãi vẫn chưa động đến.
, nó bị hoang suốt năm.
Dung Kỳ dẫn tôi băng qua đám cỏ dại, bước qua bức tường viện đã đổ sập, cùng nhau quay lại khuôn viên trường xưa.
Vừa đi, tôi vừa ôn lại những kỷ niệm thời sinh.
Dãy phòng đã cũ nát nhưng vẫn còn đứng vững.
tôi bước vào lớp ngày trước.
Dung Kỳ mở ngăn bàn tôi ngồi.
Trong một cuốn vở tôi quên lại đó, anh tìm thấy một mẩu giấy nhỏ.
Là tờ giấy tôi viết cho anh: “ đến năm 27 tuổi mà ta vẫn chưa kết hôn, thì ở bên nhau nhé?”
Lúc đó, giọng Dung Kỳ vang lên từ phía trên: “Em xem mặt sau đi.”
Tôi lật tờ giấy lại, thấy mấy chữ được viết phía sau:
“Nhất ngôn vi định.” (Một lời đã hứa, nhất định giữ trọn.)
-HẾT-