Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 4: Hậu Quả Của Lời Nặc Danh
Buổi chiều hôm sau, bầu không khí trong căn hộ chung trở nên căng thẳng đến mức ngột ngạt.
Thẩm Lệ nhà sớm bình thường.
Cô ấy bước vào, chiếc áo sơ mi trắng nhàu nát, khuôn tái mét, đôi mắt đỏ hoe.
Cô ấy không nhìn tôi, thẳng vào phòng bếp, rót một cốc lọc.
Tôi đang ngồi sofa, giả vờ đọc sách, nhưng tai tôi luôn dỏng .
Con rối , đặt kệ, dường cũng đang im lặng theo dõi.
Tôi cảm một sự hồi hộp xen lẫn khoái cảm chứng kiến sự sụp đổ của cô ấy.
Đây là hậu quả của việc cô ấy lừa dối tôi.
Thẩm Lệ đặt cốc xuống bàn một các mạnh bạo, tạo ra một tiếng động khô khốc trong sự im lặng của căn phòng.
“Họ buổi họp trình bày rồi,” cô ấy , giọng khàn đặc.
Tôi ngước , cố gắng tỏ ra ngạc nhiên.
“ sao? Tại sao?”
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt cô ấy đầy vẻ trống rỗng, nhưng vẫn có một tia sắc lạnh.
“Họ là ‘có thông tin nặc danh’ vấn đề chi phí rủi ro. xác là khoản 50,000 đô la chuyển sang mục Marketing. Họ đã bắt đầu điều tra nội bộ, và Giám đốc Vương rất giận dữ.”
Tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi vẫn giữ vẻ vô tội.
“Trời ơi, thật sao? Lời cảnh báo của mình lại thành sự thật rồi. Ai mà chuyện này chứ?”
Thẩm Lệ lắc đầu, ánh mắt dần chuyển từ sự trống rỗng sang sự nghi ngờ sâu sắc.
“Mình không . Bản kế hoạch đó chỉ có mình, cấp trực tiếp và… mình đã ghi chú nó trong cuốn sổ tay mà mình để quên bàn ăn sáng nay.”
Cô ấy dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Khoảnh khắc đó kéo dài vô tận.
Cô ấy đang dò xét tôi, nhưng không hề đưa ra một lời buộc tội.
Có lẽ, cô ấy không muốn tin rằng bạn thân mười năm có điều đó.
“Không nào là , Mạc Lan,” cô ấy , giọng run run, đang tự trấn an mình là tôi.
“ không phải là kiểu đó.”
Nhưng tôi đã .
Sự phủ nhận yếu ớt của cô ấy lại càng khiến tôi mạnh mẽ .
Tôi đã gieo hạt giống diệt và giờ tôi đang thu hoạch kết quả.
Tôi đứng dậy, đến bên cạnh cô ấy, cố gắng tỏ vẻ quan tâm.
“Thẩm Lệ, sốc rồi. Chắc chắn là có ai đó trong công ty ghen tị . là tài giỏi, sắp thăng chức mà. Kẻ thù của không thiếu đâu.”
Tôi nhẹ nhàng chạm vào vai cô ấy.
Cô ấy lập tức rụt lại.
Hành động đó, dù nhỏ, lại là một sự bác bỏ hoàn toàn tình bạn của tôi.
“ nghĩ vậy sao?” Thẩm Lệ lẩm bẩm.
Cô ấy ngước nhìn con rối kệ.
Đôi mắt thạch anh xám khói của nó dường đang dõi theo cuộc chuyện của tôi.
Bất chợt, Thẩm Lệ đứng dậy, đến bên con rối.
Cô ấy cầm nó , xoay nó trong tay, nhìn chằm chằm vào khuôn vô cảm.
“Nó gọi là Kẻ Phản Chiếu,” cô ấy thì thầm, không tôi mà mình.
“Nó phản chiếu sự thật bên trong mỗi .”
Tôi cảm một sự sợ hãi lạnh lẽo.
Cô ấy có chuyện gì không?
“Nó chỉ là một món đồ trang trí thôi mà,” tôi cười gượng.
Thẩm Lệ buông con rối xuống, nhẹ nhàng nó là một vật dễ vỡ, nhưng ánh mắt của cô ấy lại hướng tôi, đầy rẫy sự xa cách.
“Đúng. Nó chỉ là một món đồ trang trí. Nhưng có lẽ nó đã phản chiếu đúng những gì đang ẩn sâu trong ta, Mạc Lan.”
Cô ấy không thêm.
Sự im lặng đó nặng nề mọi sự buộc tội.
Đó là sự từ bỏ, sự đoạn tuyệt.
Từ ngày đó, Thẩm Lệ bắt đầu sống một xa lạ trong căn hộ chung của tôi.
Cô ấy nhà, lập tức vào phòng, cửa luôn khóa.
Cô ấy nấu ăn vào những giờ khác nhau, tránh tôi.
tôi chỉ giao tiếp qua những tờ giấy note lạnh lùng dán tủ lạnh.
Công ty của cô ấy bắt đầu một cuộc điều tra toàn diện.
Tôi Thẩm Lệ đang chịu áp lực khủng khiếp, có nguy cơ mất việc và đối rắc rối pháp lý việc giả mạo tài liệu.
Sự nghiệp của cô ấy đình trệ.
Giấc mơ thăng chức tan vỡ.
Trong đó, tôi lại cảm mình đang phát triển.
Sự lo lắng ban đầu biến mất, thay vào đó là một sự tự tin mới mẻ.
Tôi tin rằng tôi đã nhìn thấu bản chất thật của Thẩm Lệ, và tôi đã chiến thắng.
Con rối trở thành điểm tựa thần của tôi.
Mỗi lần , tôi đều nhìn nó.
Đôi mắt thạch anh của nó luôn cho tôi cảm giác thấu hiểu.
Một đêm, tôi không ngủ .
Tôi quyết định một điều táo bạo .
Tôi Thẩm Lệ đã cất chiếc chứa toàn bộ dữ liệu thiết kế dự án ‘Ánh Dương’ vào một chiếc hộp khóa dưới đáy tủ quần áo.
Nếu cô ấy sa thải, công ty sẽ tịch thu toàn bộ dữ liệu đó.
Nhưng nếu chiếc đó mất hoặc hư hại, sẽ không còn bằng chứng vật chất cho cô ấy đã chỉnh sửa dữ liệu tài trong máy tính công ty.
Tôi lẻn vào phòng Thẩm Lệ lúc nửa đêm.
Tôi đã quá quen thuộc căn phòng này, tôi xác chiếc hộp ở đâu.
Tay tôi run rẩy tôi mở chiếc hộp, tìm chiếc màu đen.
tôi cầm chiếc , một âm thanh nhỏ vang từ phòng khách.
Tôi quay lại, nhìn qua khe cửa.
Con rối đang nằm yên kệ sách.
Nhưng ánh sáng từ đèn đường hắt vào, khiến khuôn của nó dường chuyển động.
Tôi không nhìn rõ, nhưng tôi có cảm giác con rối đang ra lệnh.
“ nó . bằng chứng. Cô ấy không có cơ hội lại. Nếu cô ấy phục hồi sự nghiệp, cô ấy sẽ trả thù cô.”
Một sự thôi thúc mạnh mẽ khiến tôi bước vào phòng tắm, bật vòi .
Tôi không ngần ngại nhúng chiếc vào cốc , rồi dùng búa đập mạnh.
Tiếng va chạm khô khốc vang giữa đêm khuya.
Xong xuôi, tôi lau khô tay, ra ngoài, đặt những mảnh vỡ của chiếc vào thùng rác khu nhà.
tôi trở lại phòng khách, tôi một giọt long lanh đọng lại đôi mắt thạch anh của con rối.
Có là do hơi , hoặc… có là một giọt mắt .
Tôi cảm chiến thắng hoàn toàn.
Tôi đã phá con đường sự nghiệp của Thẩm Lệ.
Tôi quay lại phòng mình, nằm xuống giường.
Cảm giác trống rỗng của việc mất bạn thân duy nhất giờ đây lại lu mờ bởi niềm tin rằng tôi đã bảo vệ mình khỏi một kẻ phản bội.
Tôi nhắm mắt lại.
Hình ảnh con rối hiện rõ trong tâm trí tôi, mỉm cười một cách thỏa mãn.