Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cố Ngôn Châu cạy mãi mà cửa không nhúc nhích, mồ hôi ướt cả lưng.
Lầu , cửa sổ có khung sắt, không thể trèo.
Mẹ anh vẫn c.h.ử.i vọng vào: “Sinh cho tao đứa trai rồi tao cửa. Không đẻ thì tao nhốt cả đời!”
Tôi bỗng nổi nóng, túm cái ghế mạnh vào cửa.
Bà cụ hét lên: “ mày phá cái thế?!”
Tôi thêm cái nữa: “Không cửa là tôi phá sạch phòng này!”
Tôi liên tục, vậy mà cửa vẫn trơ trơ.
Tôi bèn quay sang cửa kính.
“Choang!”
Kính vỡ vụn, văng tung tóe.
Mẹ tức tối cửa xông vào c.h.ử.i ầm lên:
“Tô Vãn! phá của hả?!”
Cố Ngôn Châu lập tức kéo tôi ra ngoài.
Bà ta túm tay tôi, không cho : “Không ! kết hôn giả đúng không? Vậy tôi bỏ ra làm đám cưới, phải bồi thường cho tôi!”
Tôi hỏi thẳng: “Bồi thường bao nhiêu?”
“ trăm nghìn!”
Cố Ngôn Châu nổi đóa: “Mẹ bị làm mờ mắt rồi à?!”
Bà ta lại quay sang tôi: “Tô Vãn, chỉ có lựa chọn: hoặc bồi thường 200.000 — bao gồm danh dự và tuổi xuân của trai tôi, hoặc giặt quần áo!”
Ha, hóa ra là muốn ép tôi nhận thân phận dâu và phải hoàn thành cái “bài kiểm tra phục tùng”.
Tôi lạnh giọng: “Nếu tôi không chọn cái nào?”
Bà ta gằn từng chữ: “Tôi báo công an tố lừa đảo!”
Má !
Tưởng tôi hiền hả?!
Kế bên là chiếc bàn chất đầy bát — đồ mà bếp qua mang nấu tiệc, đã rửa sạch để đem trả.
Tôi nhấc cái , ném xuống đất: “Tố tôi lừa đảo à?!”
Rồi cái thứ : “Các dụ tôi quãng xa thế, còn dám tố ngược tôi?!”
Cái thứ ba: “Vậy báo !”
Bà ta hoảng hốt lao tới giằng lại đống : “Đồ phá của! là đó!”
Tôi ôm cả chạy thẳng ra sân.
Bà ta gào lên với Cố Ngôn Châu: “Ngăn lại! Hàng xóm nghe thấy thì mất mặt c.h.ế.t! Mau nhốt lại!”
Nhưng Cố Ngôn Châu không những không cản, còn lớn tiếng quát:
“Chuyện này đều do mẹ mà ra! Giờ mẹ hài lòng chưa?!”
Bà ta gào: “Hài lòng cái ? giặt vài bộ quần áo mà còn làm mình làm mẩy! dâu cưới về chẳng để làm , chẳng lẽ để tao hầu chắc?!”
Tôi tức nghẹn cả cổ.
Miệng thì cưới dâu, nhưng bà ta bỏ ra đồng nào?
Tôi là gái , nhà cửa đàng hoàng.
Trước cưới, vì sĩ diện của Cố Ngôn Châu, tôi còn bỏ mua căn nhà làm tổ ấm.
Anh không xin xu từ bố mẹ, toàn bộ là tích góp.
Vì anh chân thành, chịu khó, tôi chọn anh.
Tiệc cưới ở quê lần này toàn của tôi bỏ ra, còn nghĩ cho lớn ở nông thôn khó khăn.
Vậy mà lòng tốt của tôi bị xem nghĩa vụ, còn muốn giở trò mẹ hách dịch?
Tôi lớn lên nuông chiều, không phải để ta thấy dễ là trèo lên đầu.
Nếu tôi không đứng lên, sau này khổ sẽ là tôi.
Càng nghĩ càng giận, tôi chạy ra trước cổng, cầm ném từng cái xuống nền.
Choang! Choang! Choang!
Tiếng vỡ sắc lạnh, vang khắp xóm.
Mẹ hốt hoảng hét lên: “Tô Vãn! điên rồi à?! Mau quay lại đây!”
Tôi cười lạnh: “ tôi điên cho mọi xem luôn!”
Cố Ngôn Châu từng mẹ anh rất sĩ diện.
Trong nhà, lời bà là luật; trong làng, ai ca ngợi, chẳng ai dám trái ý.
Nhưng , tôi nhất định phải nát cái “uy quyền” đó.
Vì bà ta đã vượt quá giới hạn của tôi.
Tôi vừa ném vừa gào lên:
“ cưới đã muốn dồn tôi vào đường cùng! Không cho tôi ? Vậy tôi c.h.ế.t đây cho bà xem!”
“Tôi sống không nổi nữa rồi! Tôi c.h.ế.t trước mắt mọi luôn!”
Tiếng ồn khiến hàng xóm kéo nhau ra tụ tập.
Dì của Cố Ngôn Châu vội chạy giữ tôi lại: “Tô Vãn, cháu đừng làm vậy, bình tĩnh đã. Rốt cuộc có chuyện ?”
Giọng dì nhẹ nhàng khiến tôi nghẹn ngào, bật khóc nức nở.
Vừa khóc tôi vừa kể:
“ qua cháu đang ngủ thì mẹ anh bắt cháu dậy giặt đồ. chậu to đùng, bắt cháu không dùng máy giặt, phải giặt tay. Giặt xong ngủ.”
“Cháu mệt rã , mấy lại lo cưới xin. ngồi còn không vững. Anh Ngôn Châu thương, sáng mai giặt.”
“Nhưng bà không chịu, ép cháu giặt . Còn mang ra ao giặt, tối thì anh Ngôn Châu phải cầm đèn pin soi cho cháu.”
“Cháu không hiểu sao bà lại hành cháu vậy. Anh Ngôn Châu mệt mức ngáp không ngừng, sao bà nỡ làm vậy?”
Mẹ vội gào lên: “Tôi đâu có bắt cầm đèn pin! không ra ao giặt!”
Tôi đáp : “Bà kể hồi bà cưới ra ao giặt, bố phải soi đèn pin cho bà. Không phải bà đang ép cháu làm theo sao?”
Bà định đó: “Không phải, ý tôi là—”
Tôi lập tức cắt ngang: “Bà đối xử với cháu tù nhân! Cha mẹ ruột còn không làm vậy!”
“Hay bà không coi Ngôn Châu là ruột nên đối xử độc ác thế?!”
“Đêm tân hôn là lúc quan trọng nhất để sinh nối dõi, thế mà mẹ lại không cho ngủ!”
“Cháu giận quá nên không cưới nữa, muốn rời khỏi đây.”
“Bà chạy ra khóa cửa nhốt lại. Ngôn Châu năn nỉ thế nào không !”
“Nhà quê toilet với bếp xa lắm.”
“Cháu không ra ngoài , khát nứt môi.”
“Anh Ngôn Châu còn t.h.ả.m hơn, mắc tiểu mà không ra , cuối cùng… tè luôn trong quần.”
“Các bác coi coi, vậy là giam giữ đó! Sáng bà vẫn không cửa, định nhốt c.h.ế.t đói!”