Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
04
nhanh, tôi nghe xoay nắm cửa.
Người bà bước vào.
Nỗi sợ như bàn tay bóp nghẹn tim tôi, khiến tôi thở không ra hơi.
“ là ai? Sao lại ở đây?” Bà ngoại hỏi lại câu hỏi ấy.
Nhưng bà tắt lịm giữa chừng… bằng một “Ưm…” nghẹn lại.
Nước mắt tôi tuôn dài trên mặt.
Bà ngoại gục xuống, cơ bà ngã gầm giường, chặn kín chỗ tôi trốn.
Người bà chưa phát hiện ra tôi, tạm thời là .
Nhưng bà ta không rời đi, bà ta biết trong nhà một người nữa.
Tôi run cầm cập.
Bà ta lượn lờ trong lâu để tìm kiếm tôi.
Đột nhiên….tôi cảm giác phía sau có một ánh mắt ghê rợn.
Tôi run run lại.
Một khuôn mặt méo mó áp mặt đất với nụ cười quái dị, thẳng vào tôi qua khe hẹp.
Đôi mắt bà ta mở cực độ, tròng mắt đỏ tía như mạng nhện đầy.
Một bàn tay khô queo thò vào gầm giường, nắm chặt lấy cổ chân tôi.
Tôi đạp mạnh, điên cuồng thoát ra, nhưng bà ta như không biết đau, càng kéo tôi mạnh hơn.
Bà ta lôi tôi ra ngoài như kéo một bao cát.
Giây tiếp theo, lưỡi d.a.o lại giơ cao—
Và một nữa….tôi cảm thấy cơn đau xé da thịt.
Ý thức vụt tắt.
…….
Tôi thở dốc tỉnh dậy.
Lại là ba giờ sáng.
Tôi lại về thời điểm .
Và từ khách…lại vang lên âm thanh đáng sợ đó:
“Nhận diện khuôn mặt thất bại.”
Sau hai c.h.ế.t, tôi bình tĩnh hơn nhiều.
Tôi nhận ra tôi đang rơi vào vòng lặp vô hạn.
Y hệt bộ phim Reset mà tôi vừa xem gần đây.
Mỗi tôi c.h.ế.t sẽ sống lại vào lúc ba giờ sáng.
tôi không hề do dự mà lao ra cửa, rút chìa khóa.
Nhưng , động tôi tạo ra hơi .
Người bà kia ngẩng lên, ánh mắt chạm thẳng vào tôi.
Mắt bà ta trợn bất thường như muốn nổ tung ra khỏi hốc mắt.
Mồ hôi tôi chảy ròng ròng.
Bà ta đột ngột lao về phía tôi với tốc độ kinh hoàng.
Tôi phóng vào , vừa định đóng cửa…
Một bàn tay khô đét thò vào chặn cửa.
Móng tay dài, sơn đỏ chót.
Tôi gồng mình dập mạnh cửa.
Bà ta rụt tay lại.
Tôi thở dốc, khóa cửa thật nhanh.
Bà ngoại ra ngoài: “Là ai ?”
“Tên xấu… một kẻ đáng sợ. Chúng ta chơi trốn tìm nhé, bà trốn như chơi với cháu ngày xưa. Kẻ xấu là… quỷ.”
Bà ngoại nghe đến “trốn tìm” thì thích thú.
Đó là trò bà thích nhất.
“Bà trốn dưới gầm giường được không?” Tôi dịu dỗ dành.
Bà gật như một đứa trẻ, bò xuống gầm giường.
khi chui vào, bà mỉm cười.
Bà không biết đó là nơi duy nhất có giữ bà sống.
Tôi lập tức cắm sạc của bà.
Tôi cực kỳ hối hận vì đã mua cho bà loại cục gạch, khi tắt nguồn rồi bật lại chậm.
lúc ấy….
Bùm! Bùm! Bùm!
Ai đó đang đập cửa điên cuồng.
“Mở cửa…Mở cửa.”
người bà đó the thé gai người, như giấy nhám kéo trên kim loại.
Bà ta lặp đi lặp lại câu đó như… máy móc.
“Tiểu Hựu, ai nói con?” Bà ngoại hỏi dưới gầm giường.
“Là kẻ xấu, bà trốn kỹ vào.”
RẦM!
Cánh cửa rung dữ dội.
Đột nhiên, mũi d.a.o xuyên qua cánh cửa gỗ.
05
Tôi giật thót, nhưng màn hình vẫn đen kịt.
“Mở cửa.”
người bà ấy ngày càng the thé, gần như chuyển thành gào thét.
Cánh cửa gỗ vốn đã cũ nát nhanh bị khoét ra một cái lỗ.
Một con mắt mở to đến trợn trừng thò vào trong.
Lòng trắng vì trợn quá mức mà nổi đầy những tia m.á.u đỏ như mạng nhện.
“Tôi báo cảnh rồi đấy!” Tôi run rẩy hét lên, cố dọa cho bà ta lùi bước.
“ là ai? Tại sao phải làm thế ? Nếu cần tiền… tôi có chuyển cho !”
Khoé miệng bà ta cong lên, nửa khóc nửa cười:
“Tiền?Tiền có ích gì?”
“ của tao không về được nữa.”
“ mỗi một người trong số các người đều có lỗi.”
“Các người đáng c.h.ế.t. Tôi phải g.i.ế.c từng người một.”
Toàn thân tôi cứng đờ.
Tên ấy…tôi quen.
Và lúc đó, tôi nhận ra bà ta là ai.
Bà ta là .
Người phụ nữ trong khu tôi sống, làm nghề mua vui về đêm.
là em gái bà ta, hai mươi tuổi, trí lực kém.
cuối tôi thấy bà ta là nửa tháng .
Chỉ nửa tháng mà trông bà ta già sọm đi cả chục tuổi.
Thêm cái dáng vẻ rùng rợn như thế, đương nhiên tôi chẳng nhận ra nổi.
bật cười quái đản: “Mày không báo cảnh . Mày lừa tao. Màn hình của mày đang tắt.”
Tôi không ngờ thị lực bà ta lại tốt đến .
Lỗ thủng trên cửa càng lúc càng .
Trong tình thế cấp bách, tôi dồn hết sức đẩy cái tủ quần áo chặn cửa.
“Tiểu Hựu, bà lạnh quá… bà không muốn chơi nữa, trò chơi kết thúc được không?”
lúc bà ngoại lại đòi trườn ra khỏi gầm giường.
Tôi sốt ruột đến muốn bật khóc.
“Bà trốn thêm chút nữa thôi… con xin bà đấy…” Tôi vừa khóc vừa năn nỉ.
Có lẽ bị nước mắt tôi dọa, bà ngoại run run đưa tay lau mặt tôi, rồi ngoan ngoãn chui trở lại gầm giường.
lúc ấy, cái tủ quần áo cũng bắt rung lắc dữ dội.
Nhưng may mắn là bật lên.
Tôi lập tức gọi cảnh .
Buộc bản thân giữ bình tĩnh, giải thích mọi chuyện thật rõ.
Cảnh bảo tôi phải tìm chỗ trốn an toàn, họ sẽ có mặt trong 20 phút.
Cúp máy xong, tôi lại gọi bảo vệ khu.
Bảo vệ nói anh ta sẽ lên .
rung lắc đột nhiên dừng lại.
Tôi căng thẳng ra phía cửa.
Bất ngờ, dưới gầm giường vang lên bà ngoại: “Ngoài ban công kia… ai đứng đó ”
Tôi giật mình .
đang đứng ngoài ban công.
Mặt bà ta ép vào kính, méo mó dị dạng.
Đôi mắt trợn , thẳng vào tôi.
Tôi run rẩy lùi lại.
Tôi quên mất từ cửa sổ tôi sang ban công bà ngoại có một lối đi hẹp nối liền.
Vì chúng tôi ở tận tầng 25, đoạn thông đó hẹp đến mức người đứng khó, nên tôi hoàn toàn không để ý.
Bàn tay sơn đỏ của đặt lên tay nắm cửa kính.
Không kịp rồi.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt.
Điều tôi chỉ có cầu mong là bà ta đừng phát hiện bà ngoại dưới gầm giường.
Nhưng tôi không ngờ lúc , bà ngoại lại bò ra từ gầm giường.
Tôi chưa kịp ngăn…
Bà đã chạy đến mặt , nghiêng hỏi: “ là người xấu à?”
“ lại!! LẠI!!!” Tôi gào đến rách cổ
Nhưng chỉ có trơ mắt bà ngoại ngã gục mặt tôi.