Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nếu tôi không đồng ý thì sao.”
Tạ Vực giữ nụ cười: “Bảo bối, đừng rước lấy khổ sở.”
11
Tôi thật sự không nói lý với Tạ Vực.
Nửa đêm, anh ta đang . Tôi quỳ gối ngồi bên cạnh anh ta.
Ba giờ hai mươi mốt phút sáng.
Cửa sổ phòng có nhìn thấy thành phố xa xôi. Thành phố khổng lồ được xây dựng thép bê tông lấp lánh dưới ánh trăng lưỡi liềm.
Tôi vuốt ve đôi mày mắt anh ta. Anh ta không được yên giấc lắm, nhíu chặt mày.
Trước anh ta mơ màng mở mắt, tôi che mắt anh ta lại.
“ .” Tôi thì thầm tai anh ta.
Giọng Tạ Vực khàn khàn, nửa tỉnh nửa mê, nhưng gọi đúng tên tôi: “ ?”
“Là em.”
Anh ta lại kéo tôi lòng: “Sao lại tỉnh rồi? Khát nước à, để anh rót nước cho em.”
Tôi lắc , rồi lại nhớ ra mình đang che mắt anh ta, tôi giải : “Không cần đâu.”
Tôi lại nằm gọn trong vòng anh ta.
Tạ Vực tỉnh nhanh nhưng cũng lại nhanh. Sau ôm tôi lại, chưa đầy một phút, thở anh ta lại trở nên ổn định.
Đã quen với bóng tối, tôi quan sát anh ta.
Tạ Vực có một khuôn mặt hoàn hảo, cộng thêm việc giàu có quyền lực, những nhào đến anh ta không ngừng nghỉ, giống như những con thiêu thân lao lửa trong đêm.
Một đàn c.h.ế.t , lại một đàn khác đến. không ngừng nghỉ dù ngọn lửa thiêu đốt.
Tôi chạm môi anh ta. Khóe môi anh ta cũng đẹp.
Nghe nói môi mỏng thì cảm lạnh nhạt, này quả không sai.
Đôi môi lạnh lên sẽ trở nên nóng bỏng.
Anh ta bế tôi lên đùi, giữ gáy tôi để .
Ban kỹ năng tệ, sau tôi chê bai, anh ta đã chuyên tâm học hỏi, khả năng tiếp thu tốt, kỹ thuật tiến bộ vượt bậc.
Tôi anh ta. Anh ta cũng .
Anh ta nói, tôi tạo cho anh ta một ảo giác được thương.
Tôi di chuyển xuống, dừng lại trên cổ anh ta.
Tôi nheo mắt lại, siết chặt bàn .
thở anh ta ngưng trệ, đột ngột mở mắt nhìn thẳng tôi.
Anh ta nhìn chằm chằm tôi, tôi không buông .
Tôi chầm chậm chớp mắt với anh ta: “Chào buổi sáng.”
Tạ Vực nắm lấy cổ tôi, không hề thoát khỏi gọng kìm của tôi, mà lại chỉnh vị trí ngón tôi: “Bảo bối, bóp như vậy không c.h.ế.t được, phải bóp ở đây này.”
Nói xong anh ta nghiêng , trong căn phòng không bật đèn, đôi mắt anh ta sáng lấp lánh.
Giống như một chú cún con.
Anh ta tôi bóp cổ, giọng nói biến dạng, khác biệt so với thường ngày, nhưng những lời anh ta nói lại vô cùng khó hiểu như mọi .
“Em yếu sức quá, ngày mai cùng anh tập luyện.”
Tôi im lặng hai giây, không tin nổi thu lại, mình: “Anh bảo một phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i như tôi tập luyện với anh sao?”
Trước đây tôi đã không tập dục, giờ lại bảo tôi vận động mang thai. Anh ta không phải đang muốn lấy mạng tôi sao?
Sau tôi buông , anh ta chỉnh thở, nghe vậy liền gật đồng : “Cũng đúng, sinh xong rồi tập luyện.”
Có vẻ như có đó không đúng lắm.
Khóe mắt Tạ Vực ngập tràn ý cười: “ .”
“Mới ba rưỡi thôi, một giấc rồi hãy nói với anh lời chào buổi sáng.”
12
Cũng như tôi là một không chịu nổi cám dỗ, tôi cũng là một quý mạng sống.
Sinh mạng, do .
có là ít quan trọng nhất.
Nhưng nói vậy cũng không hoàn toàn đúng. là một đoạn nam nữ không quan trọng mà thôi. Cuộc đời ngoài nam nữ còn nhiều thứ khác.
Ví dụ như tôi mẹ tôi.
Nếu thật sự Tạ Vực nhốt lại, sau này sẽ khó gặp mẹ. Mẹ tôi sức khỏe không tốt, luôn ở viện dưỡng.
Viện dưỡng là do Tạ Vực tìm, sóc mẹ tôi chuyên nghiệp, cũng là do Tạ Vực sắp xếp.
Mẹ tôi ban không vui lắm, muốn về nhà. Tôi khuyên bà: “ sóc đều chuyên nghiệp, tốt hơn là mẹ sóc mình.”
Tôi cũng có lúc không sóc chu đáo.
Bà lưỡng lự: “Thằng bé giúp đỡ chúng ta nhiều quá, có quá tốn kém không.”
Tôi: “Không sao đâu, anh ta có tiền.”
Mẹ tôi thở dài: “Nhưng cũng không cứ tiêu tiền của ta mãi.”
Tôi lạnh lùng nói: “Anh ta mình đưa tới, không lấy thì phí.”
Mẹ tôi liên tục nháy mắt với tôi, tôi không để ý. đến gọt xong quả táo, tôi mới phát hiện lúc đó Tạ Vực đang đứng ở cửa nghe hết những tôi nói.
Tôi cũng cười với anh ta, không quan tâm anh ta nghĩ .
Anh ta có nghĩ chứ, anh ta chẳng nghĩ cả.
Anh ta nồng nhiệt với mẹ tôi như thường lệ.
Mẹ tôi là nhiều . Hai họ trò về tôi đến mức quên hết trời đất. Mẹ tôi kể với Tạ Vực hồi nhỏ tôi bắt nạt con nhà hàng xóm khóc thét.
Tạ Vực: “Đều tại hàng xóm chọc , của chúng ta ngoan ngoãn đáng , nhất định là hàng xóm sai, nếu không tại sao lại bắt nạt cậu ta.”
Mẹ tôi lẩm bẩm: “Sao nó còn cưng chiều hơn cả mình nữa.”
Thấy tôi đứng tựa cửa, bà vẫy : “Dẫn cái đứa này , không nói nổi nữa, hai đứa sống với nhau .”