Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

được vài bước, Lục Đình Chu kéo tôi lại phía : “Diệp Cẩm , chỉ là người ta nhìn một chút thôi mà, em giận dỗi cái gì?”

“Em ạnh thi được hạng , chuyện tôi sướng rơn người, được chưa hả. Em mới , không biết thằng nhãi ranh Tống Minh hống hách cỡ nào đâu, năm cấp ba đầu tiên nó gần như độc chiếm hạng rồi…”

Tôi quay người lại, nhìn chằm chằm vào người anh tóc vàng của mình với vẻ mặt nửa cười nửa không, chợt nhớ điều gì : “Thành tích của em thì anh biết rồi, còn thành tích và thứ hạng của anh thì sao? Hình như ban nãy tôi không thấy tên anh trên Bảng vàng.”

Bảng vàng chỉ trưng bày thành tích của top 100 toàn khối. là lúc tôi cần thể hiện sự quan tâm anh mình.

Biểu cảm trên mặt Lục Đình Chu lại cứng đờ: “…”

Tôi nghĩ Lục Đình Chu học kém, nhưng không ngờ lại kém mức .

Tôi nhìn nhìn lại khuôn mặt mấy lần, vẫn không dám tin đây là người anh em sinh ngày với mình.

Chẳng lẽ hồi còn bụng mẹ, tôi ăn hết chất dinh dưỡng khiến anh ấy phát triển không tốt sao? Nhìn thân hình cũng đâu có vấn đề gì, còn cao hơn tôi nửa cái đầu nữa.

Tôi không chấp nhận người anh ruột của mình lại có cái thành tích như vậy, vì thế khi nhìn thấy điểm của anh ấy hôm , tôi hít sâu một hơi: “Bắt đầu từ bây , em sẽ kèm cặp anh.”

Lục Đình Chu kịch liệt phản đối: “ ông Lục mời gia sư về anh còn không thèm, em cũng đừng mơ tưởng. Anh vẫn là anh em đấy, em muốn quản anh à?”

“Chỉ sinh trước có năm phút, ta có khác gì nhau đâu.”

“Năm phút cũng là thời gian!”

Thế là tôi nhìn anh ấy một cách xa xăm: “Anh thi hạng anh biết là vinh dự rồi, anh thi đội sổ sao không nghĩ việc sẽ em mất mặt?”

Lục Đình Chu: “…”

Mặc kệ anh ấy nói gì, tôi vẫn lập một kế hoạch phụ đạo dựa trên kiến thức cơ bản của anh ấy. , tôi tìm đúng thời điểm anh ấy trốn ngoài “đại ca trường học” để tiến hành bù học.

Hôm tôi vệ sinh, còn chưa bước thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài.

“Tố Tuyết, sao tớ nói Lục Đình Chu gần đây lại rất thân với bạn trường mới? Chắc cậu ta để ý người ta rồi hả?”

Một giọng nữ khác cất lên: “Ai mà biết được cậu ta.”

“Không thể nói thế được. Lục Đình Chu đối xử với cậu tốt cỡ nào chứ, tỏ không thành còn nhận cậu em nuôi, rồi tặng cái cái . Son môi, mỹ phẩm, túi xách của cậu, toàn thứ mấy trăm mấy nghìn, đều là cậu ta tặng hết. Nếu cậu ta thích người khác rồi thì những món đồ sẽ được sang người khác.”

“Tớ nói rồi, bạn trường thi tháng được hạng , còn vượt qua Tống Minh nữa. Lục Đình Chu cũng tặng cậu ta không ít đồ đâu.”

câu là một khoảng im lặng khá lâu, đợi trả lời, lại là: “Chỉ là ăn may thôi, lần hạng chắc chắn vẫn là Tống Minh .”

“Ê, cậu thật sự không có ý gì với Lục Đình Chu à? Cậu ta thực cũng khá đẹp mà, lại còn hào phóng nữa chứ.”

“Lục Đình Chu sao có thể so sánh với Tống Minh được?”

“…”

Chân tôi tê rần, cuối cũng chờ được họ rời .

Một người tôi từng qua, là mà anh tóc vàng của tôi thích. Nhưng người ta lại thích Tống Minh , từ chối lời tỏ của anh ấy, còn phát một cái thẻ “anh tốt”. Kết quả là anh ấy không những không chịu bỏ cuộc, còn nhận người ta em nuôi, rồi tặng quà cáp đủ thứ. Người bình thường đều hiểu, đây rõ ràng là hành vi theo đuổi, nếu nói là anh em thì thật nực cười.

Dưới cái danh nghĩa anh nuôi và em nuôi, một người tặng nhiệt , một người nhận thản nhiên. Coi như một bên nguyện đánh, một bên nguyện chịu đòn. Đáng tiếc, người ta còn không muốn nhắc anh ấy thêm một câu nào.

Lục Đình Chu lại trốn học.

Không chỉ trốn các tiết học ở trường, mà còn trốn phụ đạo của tôi. Tôi gửi tin nhắn anh ấy với vẻ mặt cau có, nhưng anh ấy không trả lời.

bạn bàn Mạnh Thời Vân nhìn tôi muốn nói lại thôi, cuối không nhịn được : “Cẩm , rốt cuộc cậu và Lục Đình Chu có chuyện gì vậy?”

“Sao cơ?”

Mạnh Thời Vân nghiêm túc nói: “Tớ khuyên cậu đừng phí công vô ích với cậu ta nữa, cậu ta thích Thôi Tố Tuyết lớp Một, ban nãy tớ còn người ta nói, cậu ta trốn học chuẩn bị bất ngờ sinh nhật ấy rồi.”

Hóa hôm nay là sinh nhật Thôi Tố Tuyết. Tốt lắm.

“Cẩm , cậu cười gì vậy?” Mạnh Thời Vân có chút lo lắng: “Nụ cười của cậu hơi đáng sợ đấy.”

“Không có gì.” Tôi cười cười.

tự học buổi tối, tôi cầm đề bài lên văn phòng giáo viên vật lý, đúng lúc thấy có người khác cũng đang . Trông khá quen.

Tống Minh vừa gật đầu nói “Em hiểu rồi, cảm ơn thầy”, giây tiếp theo bài kiểm tra của tôi được đưa tới.

“Sao lại vẫn là bài ? em đều bị kẹt ở một câu à.” Thầy giáo vật lý bật cười, “Minh , em giảng lại bạn Cẩm xem, tiện thể kiểm tra xem mình nắm vững chưa.”

“Vâng.”

Chúng tôi tìm bừa một cái bàn trống văn phòng, tôi cũng thêm một chiếc ghế tới. Giọng nói của Tống Minh cất lên, giọng thiếu niên trẻo và dễ .

“Cậu hiểu chưa?” Cậu .

Tôi gật đầu, nhân lúc không ai chú ý, tôi khẽ : “Bạn học Tống, cậu còn nhớ tớ không?”

“Nhớ, Diệp Cẩm , gặp nhau rồi.” Cậu nói.

Tôi không chắc cậu nói là lần bị Lục Đình Chu chặn đường, hay lần tôi giành mất hạng kỳ thi tháng, hoặc là lần.

“Bình thường học cậu hay học ở đâu? Lớp học? Hay ở nhà?” Tôi thăm dò.

“Cậu có chuyện gì sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương