Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Ta tự tay viết cáo thị tuyển rồi dán ngay trước cổng phủ.

Không dự đoán, này vẫn chẳng có m a nào thèm hỏi thăm.

Phụ thân đứng bên cạnh giúp ta dán giấy, u sầu thở dài một hơi não nề.

Nhà chúng ta vốn dòng dõi thanh lưu, tổ tiên bao đời là văn quan, phụ mẫu lại ân ái mặn nồng, lẽ ra ta chẳng phải lo chuyện xuất giá.

Ngặt nỗi phụ thân ta quá mức thanh liêm.

Ông giữ chức Hàn lâm biên tu chẳng có chút bổng lộc luồng nào, lương hàng tháng trừ đi chi phí ăn mặc cho cả nhà thì chẳng còn dư lại bao nhiêu.

Ta vốn không chịu nổi cảnh sống thanh bần nên mới bắt đầu mày mò gầy dựng nghiệp riêng.

Chức Hàn lâm biên tu tuy nghèo bạc nhưng lại nắm rõ mọi chuyện bát quái trong triều, hoàng thành này có bao nhiêu đình quyền quý, nhà nào vàng ngọc bên thối nát bên trong, nhà nào âm thầm phát tài, ta rõ như lòng bàn tay.

Cộng thêm tính ta trời sinh hướng ngoại, gặp tiểu thư khuê các nào trong kinh thành cũng có thể bắt chuyện vài câu, cứ thế dần dà ta bắt đầu nghề làm mối.

Tháng đầu tiên khai trương, kiếm được đã vượt xa bổng lộc của phụ thân.

Suy cho cùng, các trong những đình quyền quý lo lắng chính là hôn đồ của con cái, ta giúp họ giải quyết mối lo trong lòng, tạ lễ đương nhiên cũng hậu hĩnh hơn vài phần.

Chỉ có điều, bọn họ tranh nhau nhờ ta làm mối nhưng tuyệt nhiên chẳng ai mở miệng muốn rước ta về làm tức phụ.

Quan niệm trong giới cao môn vẫn còn cổ hủ, thấy ta quanh năm suốt tháng lộ diện bên nên bọn họ khó tránh khỏi có điều e ngại.

Ngay lúc phụ mẫu đang thở ngắn than dài thì có tiểu thái giám đến trước cửa phủ, truyền lời rằng Thái hậu mời ta vào cung trò chuyện.

Ta tiến vào Hoàng cung chẳng khác nào kẻ nhà quê lên tỉnh.

Đến trước mặt Thái hậu, ta còn kịp quỳ xuống hành lễ thì đã được người ban tòa.

nói Lạc Ngôn nương giỏi nghề làm mối , Hoàng đế đến nay vẫn khai chi tán diệp, ngươi có trong kinh thành có tiểu thư nhà nào đang đợi gả hay không?”

Thái hậu chẳng hề khách sáo với ta mà đi thẳng vào vấn đề.

“Nếu việc này thành công, Ai tự nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt.”

Theo ánh mắt đưa tình của người, ta nhìn thấy cả một núi vàng trên bàn.

Đủ loại kỳ trân dị bảo được bày trên khay như mớ rau chợ, ta thèm thuồng nuốt nước miếng đ.á.n.h ực một cái.

Hoàng đế thì đã , thiên hạ này có mối duyên nào mà ta không se được!

“Việc này không khó, nhưng hôn đại coi trọng lưỡng tình tương duyệt, thần nữ trước hết phải Hoàng thích mẫu người thế nào đã.”

Ta cười hì hì mở lời, trong lòng thầm nghĩ còn long nhan Hoàng tròn méo ra , chỉ hắn trạc tuổi và hậu cung đến nay vẫn còn bỏ trống.

“Con nói đi, thích nương thế nào thì nói sớm ra để người ta còn giúp con xem mắt.”

Thái hậu hướng về phía bình phong gọi lớn một , tay day day thái dương đầy vẻ đau đầu.

Ta trố mắt nhìn, lúc này mới phát hiện Hoàng đế đang ngay ngắn bình phong, không chịu ra gặp người mà cứ như tiểu nương e thẹn trong khuê phòng.

“Nó có chút nhút nhát.”

Thái hậu gượng cười với ta.

chuyện hôn của nó mà Ai thật nát cả cõi lòng.”

Quả nhiên dù là bậc thiên t.ử cũng không thoát khỏi số kiếp bị giục cưới.

Hoàng bắt đầu liệt kê từng chút một.

Nào là thân cao năm thước, lông mày lá liễu, khi cười bên má trái có một lúm đồng nhỏ, còn có hai chiếc răng khểnh trông như môn thần.

Nào là phải thông minh lanh lợi, miệng mồm lém lỉnh, đi đường thì nhảy chân sáo không chịu yên.

Nào là nữ nhi nhà văn quan, phụ thân viết chữ đẹp, cảnh nghèo rớt mồng tơi là

Ta càng càng thấy sai sai, những lời này mang tính ám chỉ quá rõ ràng.

Nhìn khắp kinh thành, dường như chỉ có mỗi tỷ muội như hình với bóng của ta là phù hợp.

Nhưng nàng ấy năm ngoái đã gả xa về vùng Tô Hàng rồi.

Chẳng lẽ giữa bọn họ từng có một đoạn tình cảm cũ?

Ta run rẩy mở miệng: “Bệ hạ… trong kinh thành dường như không còn người nào như vậy nữa.”

Nụ cười trên mặt Thái hậu chợt tắt ngấm, nét mặt sa sầm xuống.

“Bảo con cứ chần chừ mãi, giờ thì hay rồi, người ta đi mất rồi.”

bình phong im lặng hồi lâu không có động tĩnh.

Mãi một lúc , người đối diện mới rặn ra được một câu: “ nương về nên soi gương nhiều hơn một chút.”

Ta bỗng nhận ra giọng nói của hắn có chút quen tai.

Tuy chuyện làm mối tạm thời gác lại nhưng Thái hậu vẫn ban thưởng rất nhiều bạc.

Ta nổi là kẻ mê , nhét những thỏi bạc nặng trịch vào túi, hưng phấn chạy một vòng quanh hoàng thành, ba cửa nhà mà không vào, cuối cùng rẽ vào Xuân Phong Lâu.

Đây là tửu lâu nổi kinh thành, tuy cũng kinh doanh buôn hương bán phấn nhưng ta đến đây bao giờ mục đích khác ăn cơm.

Vẫn là chỗ cũ, ta đã hẹn trước với Lục Uyên.

Mỗi thèm ăn, hắn luôn ở đây đợi ta, hắn đã mời ta ăn chực rất nhiều nên ta xem hắn là bạn cơm thiên hạ.

Khi ta bước vào, hắn đã ở trong phòng, trước mặt bày một bàn cờ vây, đang trầm tư suy nghĩ cách phá giải thế cờ.

Vài lọn tóc hắn rũ xuống, gió nhẹ lướt , ánh mặt trời xuyên lớp giấy cửa sổ mỏng manh chiếu lên người hắn, ta thầm cảm thán trong lòng, hắn quả thực tuấn tú vô cùng.

Ta lắc lắc cái đầu.

Không tuấn tú được, người ta chính là đầu bảng của Xuân Phong Lâu cơ mà.

Nếu thế hắn hơn một chút, không làm cái nghề này thì mấy, các nương trong kinh thành định sẽ mang núi vàng núi bạc đến nhờ ta làm mối cho xem.

Ta nhảy đến trước mặt hắn, lắc lắc hộp điểm tâm trong tay.

“Hôm nay ta mang đồ đến cho chàng đây!”

Cuối cùng cũng có thứ để đáp lễ hắn, ta đắc ý vô cùng, cẩn thận từng chút mở hộp ra.

“Là bánh quế củ sen đường phèn Thái hậu nương nương ban cho đấy, hôm nay người triệu kiến ta, thấy mắt ta dính chặt vào đĩa điểm tâm nên đặc biệt dặn dò ta mang một ít về.”

Ta khoe khoang một hồi, dù cũng là người đã từng vào Hoàng cung.

Hắn lại không như ta dự đoán mà trầm trồ một hay đuổi theo hỏi han chi tiết trong hoàng thành, chỉ cười nhạt rồi rót cho ta một chén trà.

Nhưng không cả, những kẻ hay nói như ta là vậy đó, chỉ cần hắn cho ta một ánh mắt, khẽ gật đầu một cái là ta có thể thao thao bất tuyệt nói tiếp.

“Nhưng Hoàng bình phong nên ta không nhìn thấy mặt ngài, phụ thân ta bảo Hoàng tuấn tú lắm, thật là tiếc.”

Ta thở dài một hơi, cầm một miếng bánh lên ăn.

“Chàng có thấy bánh trong cung mùi vị y hệt bánh ở Xuân Phong Lâu không, ta đoán là người của Ngự thiện phòng trực tiếp ra này mua về đấy.”

Lục Uyên cười khẩy một .

“Vẫn là nàng lanh lợi.”

Hắn tùy ý, ta đưa mắt đ.á.n.h giá hắn trên xuống dưới.

“Ta đã bảo giọng Hoàng quen thế! Giống hệt giọng chàng lúc nói chuyện!”

2

Giọng cả hai người trong trẻo, mang theo khí thế không giận mà uy.

Hắn sờ sờ mũi: “Đừng có nói lung tung, để người khác thấy là tội c.h.ế.t đấy.”

Ta vội vàng làm động tác khâu miệng lại, chuyển chủ đề sang nói về người trong mộng của ta là tướng quân Bùi Thiếu Lăng.

Nếu nói gần đây ta có chuyện gì phiền lòng thì chính là hắn ta.

Chúng ta vốn là hàng xóm nhỏ, khi hắn tập võ trong sân, ta thường bám trên tường nhìn hắn mặc bạch y luyện kiếm.

Thật soái khí không diễn tả nổi, cơ bắp cuồn cuộn toát ra sức mạnh tràn trề.

Ta nhìn đến mê mẩn, lỡ tay buông ra nên ngã trên tường xuống, ngã một cú đau điếng người.

Bùi Thiếu Lăng thu kiếm định đỡ ta thì bị mẫu thân hắn ngăn lại.

“Nữ nhi nhà lành ai lại suốt ngày ló mặt ra đường như thế, con không được chạm vào nó, cứ an tâm luyện võ cho ta.”

Bùi nhỏ đã không thích ta, bà cảm thấy ta không đủ đoan trang, không hưởng được tài của phụ thân, cảnh lại quá mức thanh bần.

thế bà nói chuyện với ta bao giờ có sắc mặt .

trước ta vừa than thở với Lục Uyên vài câu, Hoàng bỗng nhiên khâm điểm Bùi Thiếu Lăng ra biên ải cầm quân đ.á.n.h giặc.

Ta ngày ngày lo lắng cho an nguy của hắn, cũng muốn lấy lòng Bùi để bà gật đầu cho ta gả đó, nhưng chuyện này mãi chẳng có tiến triển gì.

“Cũng may Bùi Thiếu Lăng sắp thắng trận trở về rồi!”

Ta nắm chặt nắm đ.ấ.m trong tay.

này ta định phải dũng cảm bắt lấy hắn!

“Hy vọng là thuận lợi.”

những lời hào hùng của ta, Lục Uyên nhìn ta với ánh mắt đầy thâm ý.

Bùi Thiếu Lăng là mỹ nam t.ử nổi danh kinh thành, này lại lập chiến công, dù không có tổ ấm che chở thì dựa vào bản thân phong vương bái tước cũng là chuyện trong tầm tay.

lẽ đó, các quan lại thất phẩm trở lên trong kinh, hễ ai có nữ nhi đợi gả tìm đến ta nhờ mai mối.

Nhưng bị ta chối tất cả.

“Ta không làm mối cho Bùi tướng quân, mối này là của riêng ta.”

Mọi người cười ồ lên rồi giải tán.

Ta nhìn tờ cáo thị tuyển dán trước cửa phủ , giấy đỏ sắp phai màu rồi mà vẫn chẳng có ai tới cửa.

Haiz, người với người quả thật khác nhau, ta không được chào đón như vậy, còn bên phía Bùi Thiếu Lăng lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Ta đã bắt đầu mường tượng ra cảnh “cầm đằng chuôi” được hắn, khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cả cằm.

Ta vui vẻ mỉm cười.

Đoàn quân hồi triều dài đến mức không thấy điểm cuối, Bùi Thiếu Lăng trên lưng ngựa cao to, oai phong lẫm liệt.

Hai bên đường là các nương đang độ tuổi trăng tròn, ai nấy xinh đẹp động lòng người, họ thi nhau ném và khăn tay về phía hắn.

Ta cũng không cam lòng yếu thế, đứng lên ghế đẩu lớn gọi tên hắn.

Ánh mắt hắn chuyển về phía ta, khẽ gật đầu chào, khóe môi hơi nhếch lên.

Bông ta ném ra đã được hắn bắt lấy!

Ta vui sướng đến mức nhảy cẫng lên tại chỗ, tâm trạng đang bay bổng thì bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Bùi xuyên đám đông.

Bà hừ lạnh một .

Ta ngã trên ghế xuống, trẹo chân đau thấu tim gan.

Bùi Thiếu Lăng ghìm cương ngựa, muốn xuống đỡ ta thì bị Bùi ngăn cản.

“Thiếu Lăng, về nhà.”

Bà dùng sức giật lấy bông trong tay Bùi Thiếu Lăng ném xuống đất.

Đại quân cuồn cuộn đi , giẫm nát bông của ta.

Ta ngẩn ngơ bệt dưới đất, đầu óc trống rỗng, uất ức trào ra vài giọt nước mắt.

Ta cứ thế nhìn Bùi Thiếu Lăng khuất dần trong tầm mắt .

Một bàn tay xuất hiện trước mặt ta.

Là Lục Uyên, hôm nay hắn mặc y phục màu xanh, đứng ngược sáng nên ta chỉ nhìn thấy một hình bóng mơ hồ, nhưng trông hắn có vẻ tuấn tú hơn thường ngày.

Tùy chỉnh
Danh sách chương