Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không biết bao nhiêu lời bàn tán, suy luận về cái c.h.ế.t của lão . phần nhiều người lại đề cập ma quái nhiều hơn vì cái c.h.ế.t của ông quả thực hết sức lạ thường.
Xác lão được người thương tình đem ra đồng chôn. Xong tang sự của lão , chỉ một mình thằng Bá bơ vơ. Thằng Bá chẳng có nương tựa, nó cứ lẩn thẩn làng. Nó đã bỏ học, nó chẳng người thân nào ngoài Cố Duẩn.
Nó nhớ người anh cùng mẹ khác cha, bèn anh để định xin vào ở.
nó đến anh không có . Nó đói bụng quá, đánh liều mò vào để tìm đồ ăn vụng. Nó không quen thuộc căn nên cứ bừa, không ngờ lại nhầm vào phòng của bà Cẩm.
phòng của bà Cẩm không hề có ai. Không biết bà Cẩm đã đâu.
Thằng Bá lục tung khắp , cái tủ gỗ bà Cẩm để quần , cho đến giường, bàn. Rồi bất ngờ phát hiện ra một cái hòm màu đỏ, có dán một chữ hỉ màu vàng.
Ở quê có một số người thường có một cái hòm để đồ lễ cưới của hai vợ chồng sau ngày cưới, lưu giữ đã nhiều năm. Có lẽ đây là cái hòm đồ cưới được lưu giữ hồi bà Cẩm trẻ.
Bá tò mò quá, lại đói ăn nên cái gì muốn lục soát, bèn mở toang cái hòm ra. hòm là một đỏ, chắc là cưới ngày xưa của bà Cẩm. Kỳ lạ ở chỗ dù đã rất nhiều năm màu sắc vẫn rất tươi sáng.
Chắc bà cẩm phải cất giữ nó rất cẩn thận.
Tiếp đến bên dưới đỏ, có một cái gì tròn lẳn nhô lên. Bá vén đỏ, nào ngờ phát hiện một sự kinh khủng. Nó đưa tay che miệng rồi hãi hùng chạy ra ngoài cửa. Vừa mép cửa, bỗng một bàn tay cái giường thò ra túm lấy chân thằng Bá khiến nó ngã dụi xuống đất.
Nam Cung Tư Uyển
Thằng Bá kêu lên:
“Cứu! Cứu…”
Nó bị lôi xềnh xệch vào giữa căn phòng. Bầu trời hoàng hôn muộn đã vội xa dần, bóng đêm đang trải xuống vùng đất , báo hiệu sự xuất hiện của loài quỷ dữ.
Thằng Bá hoảng loạn giãy giụa, nó nhìn xung quanh không hề thấy có ai, rõ ràng cái chân của nó bị một tay vô hình túm chặt. Cả thân người nó bị lôi về phía hòm, nó hiểu rằng nếu nó không chạy thoát thì kết quả sẽ rất giống với những thứ ở bên hòm đỏ kia.
[ – .]
Bầu trời càng tối đèn bão căn phòng càng sáng. Thằng Bá bị lôi vào giường. Nó nhìn thấy một chân gầy guộc thò xuống bên giường. ánh sáng nhá nhem của đèn bão, cái chân kia không hề có bóng.
Người thường đồn đại với nhau rằng, ma quỷ sẽ không hề có bóng. Nếu nghi ngờ ai là ma quỷ, chỉ cần nhìn người có bóng hay không là biết. Bá bỗng sực nhớ lời lũ trẻ cùng học với mình rỉ tai nhau. Người có trò cúi đầu nhìn xuyên háng. nếu có ma ở sau lưng nhất định sẽ nhận ra nó.
Thằng Bá run run, lập cập dạng háng ra rồi thò mắt nhìn . Đũng quần nó đã ẩm ẩm rỉ ra thứ nước lỏng. Nó há hốc miệc nhận ra người đang túm lấy chân nó lại chính lại cụ Cẩm. Cụ Cẩm chỉ có tay dính với cái đầu trông hết sức quái dị, cụ Cẩm tủm tỉm cười và nhìn chòng chọc vào mắt của Bá. Bá méo xệch cả miệng chới với kêu cứu.
Đúng lúc ngoài cổng có tiếng xích xe đạp vang lên, Cố Duẩn đã về. tay cầm một con cá. Anh nhìn ngang nhìn dọc thấy cổng hôm nay mở, mà buồng cụ Cẩm hình như bị ai lục phá đồ đạc tứ tung.
Anh chạy vào buồng cụ Cẩm. Anh thấy cụ Cẩm vẫn như mọi đang ngồi móm mém nhai gì , hình như cụ vui hơn mọi hôm.
Chưa chờ anh hỏi , cụ Cẩm đã cất giọng:
“Bố con nó c.h.ế.t hết, sắp c.h.ế.t hết!”
Nghe cụ Cẩm vậy, anh thở dài ngồi xuống giường với cụ:
“Phải cụ ạ, lão c.h.ế.t rồi. Thằng Bá lang thang ở đâu cả ngày nay, tối hết giờ làm con về tìm nó mà không thấy đâu. Khổ thân, không biết giờ nó đã cơm nước gì chưa.”
Bá nghe thấy tiếng của anh, không được. Miệng nó bị một bàn tay túm chặt, khiến nó không phát ra âm thanh kêu cứu.
Nó với tay định lay chân của Duẩn, chân của Duẩn ở đầu giường, tay nó lại ở cuối giường nên không với . Nó nghĩ ra cách, nó viết chữ nền đất ở dưới ánh đèn bão. Duẩn có tạm thời không nhìn thấy, nhất định sẽ có lúc trông thấy chữ nền đất. Duẩn vừa kết thúc cuộc độc thoại với cụ Cẩm.
Anh đứng lên và chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên nét mặt anh tỏ vẻ sửng sốt. nền đất có mấy chữ: “Em là Bá, em đang bị nhốt ở dưới giường. Bà Cẩm là quỷ, cứu em…”
Thấy anh cứ đứng ngây ra, cụ Cẩm bỗng :
“Chúng nó c.h.ế.t hết, sớm muộn c.h.ế.t hết. Làm cháu bà khổ thì phải c.h.ế.t hết…”
Anh nghe lời của cụ Cẩm, bỗng nhớ đễn những đã xảy ra lành lạnh sống lưng. Cái c.h.ế.t của mụ Diễm, cái c.h.ế.t của ông . Hai người đều liên quan đến nỗi uất hận của anh, và đều có những cái c.h.ế.t hết sức kinh khủng.