Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Rồi sững người.
bao lâu rồi mẹ không gọi tên tôi bằng giọng dịu dàng như thế?
Chắc gần tám năm rồi nhỉ?
Rõ ràng kia họ từng yêu thương tôi rất nhiều.
Từ hồi học cấp ba, họ sợ tôi đơn nên đón Tô Mạt, công ty tài trợ, về làm bạn với tôi.
Từ lúc , mọi chuyện đều thay đổi.
Tô Mạt thấy mọi người đờ người vì gương mặt con tôi, bèn kinh ngạc thốt lên:
“Trời ơi, lẽ đây thật sự là con của Uyển Ý sao? không phải sống dưới quê à? Làm sao con …”
câu nói khiến cả đám người sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Anh cả tôi lạnh lùng con bé:
“ Uyển Ý hồi học cấp ba không biết giữ mình, sinh con quê thì gì lạ.”
Anh hai khinh khỉnh tiếp lời:
“Đừng quên lúc nó gì, còn suýt khiến Mạt Mạt mất danh dự.”
Mẹ tôi tức nghẹn cả ngực:
“Tội thật! Cái con bất hiếu đó sinh đứa tật nguyền, rồi vứt luôn cửa !”
“Rõ ràng là không muốn nuôi, định tống chúng ta!”
“Nó dám đem chủng đó tới đây, bảo nó cút đi, đừng bao xuất hiện mặt tôi nữa!”
Tô Mạt lập tức tiến tới, dịu dàng vỗ lưng mẹ tôi, giúp bà trấn tĩnh .
Từng tiếng “ chủng” vang vọng bên tai tôi.
Như dao găm từng nhát vào tim.
“Nhuận Nhuận không phải chủng, con bé là con của con!”
Dù việc con bé với tôi không nằm trong kế hoạch.
Nhưng nếu không con bé, tôi không sống bây .
Bố tôi đảo mắt quanh, tức hét lên:
“ Uyển Ý đâu? Mau lôi nó đây tôi!”
Bảo vệ lập tức tản tìm quanh họ .
Tôi vô thức co người trốn phía sau xe lăn.
Muốn đưa tay cào lên vết sẹo trên cổ tay, mượn đau đớn để xua đi cảm giác ngột ngạt trong tim.
Chợt thấy nhẹ nhõm khắp người.
Tôi… chết rồi .
Tôi không cần chịu thêm sự trích nào từ họ nữa.
là tôi lo lắng con nhỏ mặt.
Sợ rằng con bé sẽ phải thay tôi hứng chịu cơn dữ .
Bảo vệ lục soát khắp nơi tìm gì, vẻ mặt ai trở nên nghiêm trọng.
Tô Mạt giả vờ xót xa:
“Chắc Uyển Ý biết mình sai nên không dám đối mặt với mọi người… đừng quá.”
Mẹ tôi vỗ vỗ tay ta:
“Mạt Mạt, con đừng bênh nó. Nó bằng nửa của con, mẹ không mức tuyệt vọng thế này.”
Bố tôi run người:
“Nhục nhã thật! Mới tí tuổi đầu chửa hoang, còn đem con về bắt chúng ta nuôi? Nó vứt hết mặt mũi họ rồi!”
“Chúng ta còn định nó cơ hội hàn gắn, nhưng thì thôi!”
“Từ hôm nay, họ đứa con là Mạt Mạt!”
“Cứ để nó chết đường luôn đi!”
Tôi lặng bóng lưng họ quay đi không chút do dự.
Chua xót bật cười.
Tôi đúng là chết kia thật rồi.
Con tôi bị nhốt cổng, vào biệt thự đang tràn ngập tiếng cười nói:
“Vậy… mẹ cháu khi nào mới quay về?”
Thứ đáp con bé là gió mùa đông lạnh buốt.
bé nhỏ xíu, co ro trên xe lăn.
Nắm chặt que gỗ trong tay, mơ hồ lẩm bẩm:
“Mẹ ơi… Nhuận Nhuận phải làm sao mới tìm mẹ…”
que … là kẹo bông tôi mua con bé trên đường bệnh viện, giá năm tệ.
Con bé không nỡ ăn kẹo, nhất quyết giữ nửa để đợi tôi khỏi phòng phẫu thuật rồi cùng ăn.
Nhưng để quá lâu, đường tan hết, chảy thành vệt siro đen sì.
Mũi tôi cay xè.