Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thất tình rồi, tôi gửi tin nhắn bạn thân:
[Nói với anh cậu, tối đến bầu bạn với tớ.]
Tối hôm đó, anh trai tám múi của cô ấy gõ cửa nhà tôi.
Tôi: “…Không đó đâu.”
Anh ấy thản nhiên cởi khuy áo: “Nhưng anh là .”
1
Thất bại trong tình đơn phương.
Nhìn thấy người thầm thích đăng video công khai bạn gái, cảm giác đó còn khó chịu mất năm trăm tệ.
Tôi vừa khóc vừa gọi bạn thân: “Thất tình rồi hu hu hu…”
Cô ấy ở đầu dây bên kia, vô cùng phức tạp: “Không sao, em gái , cậu từng yêu bao chưa?”
“Tớ thầm thích rõ ràng thế rồi, chẳng lẽ anh ta còn nhìn không ra ?”
“Ví dụ?”
“Hình nền WeChat của tớ là bình minh đó! Bình minh tượng trưng buổi sớm! Buổi sớm chính là Sơ Thần! Anh ta tên Tô Thần, thế còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Đầu dây bên kia im lặng một lát.
Bạn thân: “Tớ thấy cậu chọn sai ngành rồi đấy, cậu sinh ra là để làm gián điệp. Ẩn đến thế, sao không dùng luôn mã Morse đi?”
Tôi ấm ức : “Tớ dùng rồi mà! Sau tên QQ của tớ là ký hiệu điện mã tương ứng với tên anh ấy trong mã Morse!”
Bạn thân nghẹn lời: “Không … cậu định thầm mến người ta hay dọa chết người ta thế?”
Cô ấy rõ ràng lật trắng mắt: “Em gái , cậu nhìn trúng anh ta ở điểm nào thế?”
Tôi ấp úng, chẳng nói được lời nào.
Chẳng lẽ nói ra là Tô Thần có góc nghiêng giống hệt anh trai cô ấy sao.
2
Tôi chột dạ cúp máy, nhìn căn nhà trống trải, ấm ức gửi tin nhắn cô ấy:
[Tớ không quan tâm, cậu nói với anh cậu tối đến với tớ.]
Cô ấy trả lời ngay: [Cậu chắc chứ?]
Tôi nhìn thùng rượu mới giao tới, gõ bàn phím lạch cạch: [Chắc chắn! Tối tớ xả đã!]
Cô ấy một sau mới nhắn lại: [OK, đợi đi.]
Tôi xếp thùng rượu gọn gàng.
Say mèm một trận, mai lại là con trâu trong phòng thí nghiệm.
Hu hu hu, tôi không bao thầm mến nữa.
Trong đợi cô ấy, tôi uống liền chai.
nói, ăn cùng đậu luộc ngon bá cháy.
Chỉ có điều là uống một , mắt tôi đã bắt đầu hoa hoa.
Tiếng chuông cửa vang lên, tôi chẳng kịp mang dép, vội vàng chạy ra mở cửa: “Cậu cuối cùng cũng tới rồi, tớ uống … ợ?”
Khoan, bạn thân nhỏ nhắn đáng yêu của tôi từ bao cao mét chín ?
Tôi ngẩng đầu nhìn, giật tỉnh táo luôn: “Anh C- Cố… Cố.”
Cố Dự – anh trai ruột của bạn thân tôi.
Anh tôi ba tuổi, từ nhỏ đã cùng lớn lên trong một khu, quản tôi còn chặt bố mẹ ruột.
3
Vừa thấy anh, tôi lập tức co rúm lại, suýt nữa đứng nghiêm chào: “Anh, sao anh lại tới đây?”
“Đến bầu bạn với em.”
Anh ấy dường như không nhận ra ẩn trong câu , cúi đầu nhìn tôi, đôi mày tuấn tú nhíu: “Sao không đi dép?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trời đất xoay vòng.
Anh bế bổng tôi lên kiểu công chúa, còn một tay khéo léo thay giày rồi đóng cửa.
Khoan, một năm không gặp, sao anh ngày đẹp trai thế .
Cánh tay tôi chạm vào lồng ngực anh, cách lớp áo mỏng, cảm nhận được sự rắn chắc và ấm nóng truyền .
Trong không khí là hơi nóng mờ ảo và mùi gỗ trầm nhẹ, đầu óc tôi choáng váng, nhìn chằm chằm vào đường viền cằm sắc sảo của anh, nuốt bọt: “Không , anh , là Cố Dao hiểu lầm rồi. Em không có đó.”
Nghe câu nghiêm túc .
Nhưng tiếng “ực” nuốt bọt rõ ràng đến mức cả thế giới đều biết tôi đang thèm .
4
Cố Dự bật cười , trầm thấp, run lên trong lồng ngực: “Anh biết.”
Tôi vừa định thở phào, lại nghe anh nói tiếp: “Nhưng anh là có đó.”
Khoan, có ai nói với tôi rằng hậu quả của say rượu là bị ảo thính chưa?
Tôi dụi tai: “Anh, hình như em nghe không rõ, anh nói lại lần nữa?”
Cố Dự bế tôi đặt sofa, ánh mắt lướt chai rượu, trở nên lạnh hẳn: “Còn học được cách mượn rượu giải sầu ? Thích thằng đó đến thế sao?”
Trong không khí ngoài mùi rượu còn có vị chua chua.
Ai làm đổ lọ giấm trời?
Tôi sợ anh coi tôi là đồ ngốc: “Anh , Tô Thần ra rất tốt, anh không hiểu anh ấy thôi.”
Không nói thôi, nói xong tôi lại thấy anh giận : “Anh không hiểu hắn, em hiểu anh sao?”
“Hả?” Tôi sự không theo kịp, chỉ biết ngây ra nhìn anh.
Ánh đèn vàng ấm hắt lên người anh, hàng mi dài run tạo nên đường bóng mờ chia cắt, gương tuấn mỹ thêm sắc nét, đôi mắt nâu nhạt như xoáy , gần như hút người vào.
Tôi nhìn đến ngẩn ngơ, không nỡ rời đi.
Rồi thấy anh giơ tay, những ngón tay dài thon, khớp xương rõ ràng, đặt lên cúc áo .
Ngón tay hơi xoay, chiếc cúc đầu tiên bung ra.
Theo động tác của anh, mơ hồ có thể thấy đường cong cơ ngực.
Rồi anh lại cởi thêm một .
áo sơ mi nghiêm chỉnh, bị anh cởi thành cổ chữ V sâu hút.
Không nói quá, tôi mà không kịp kêu dừng, chắc sắp thấy cả đường cơ bụng rồi.
5
Tôi cố giữ chút lý trí cuối cùng: “Anh Cố, anh đừng…”
Anh ngược lại nắm lấy tay tôi: “Anh không đẹp sao? Hay thân hình anh chưa đủ tốt?”
“Nhưng em… anh… chúng ta…” Tôi lắp bắp, chẳng biết đang nói nữa.
Anh cúi mắt, có vẻ buồn bã: “Anh biết rồi, là anh chưa đủ tốt.”
Nói , nhưng anh kéo tay tôi đặt lên ngực anh – nơi rắn chắc, nóng rực.
Rồi tay anh lại dẫn đường, từng chút một đi .
Đầu ngón tay như đang lướt những bậc thang, lại như chìm trong dòng suối nóng bỏng…
Không ổn, chắc tôi say đến hồ đồ rồi.
Không sao lại nhớ đến câu trên mạng…
“Trẫm đương nhiên biết hắn giả vờ, nhưng không sao, hắn chịu tốn tâm tư trẫm là đủ.”
Theo tay anh, chiếc cúc cuối cùng cũng bị tháo.
Tôi bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Cố Dự trầm thấp, hơi thở nóng hổi phả lên cổ và tai tôi: “Cố Dao nói tối em buông thả, để anh bầu bạn, được không?”
Tôi cố lấy tàn hơi chỉ vào bàn rượu, nói rõ – tôi chỉ định uống rượu thôi!
Nhưng rõ ràng, anh hiểu lầm rồi.
Khuôn tuấn tú đó áp sát lại, đôi mắt vốn lạnh lùng đã nhiễm sắc đỏ, run: “Lần đầu tiên… không nên ở đây.”
cơ?
6
Anh cúi người , tay đặt lên khóa kéo trước ngực tôi: “Được không?”
Dưới tác động của cồn, tôi đã hoàn toàn quên mất thân phận của người trước .
Chỉ còn nhận ra đó là một gương cực kỳ hợp gu của tôi, đặc biệt giống người mà tôi từng ngày đêm tưởng nhớ.
Gần như ngay khi tôi gật đầu, những nụ hôn dày đặc rơi môi, cổ và xương quai xanh, sau đó anh mạnh mẽ cắn lấy môi tôi.
bờ môi quấn chặt rất lâu, rồi anh đột nhiên rời ra, gắng ổn định hơi thở. Đôi mắt mang theo chút dữ dội, như chim ưng khóa chặt con mồi: “Lâm Điềm, anh là ai?”
Không chứ, rồi mà còn hỏi câu đó?
Tôi gấp đến khóc: “Cố Dự! Anh mau…”
Anh nâng chân tôi lên, áp người , khàn khàn: “Xin lỗi chuyện . Nhanh không được.”
Miệng nói xin lỗi, nhưng hành động chẳng thấy có chút nào hối lỗi cả.
Trong cơn mơ hồ, tôi thấy như con thuyền nhỏ chao đảo trên biển, sóng ập đến, tôi cùng anh lay động theo từng nhịp.
Tay tôi vẫn siết chặt sau gáy anh, không chịu buông.
Khi anh mạnh quá, tôi đau đến mức chịu không nổi, dứt khoát há miệng cắn vào xương quai xanh của anh.
Chỉ nghe thấy anh khàn rên một tiếng.
Không biết là đau hay là sung sướng.
Cuối cùng anh chống người lên, cười bên tai tôi: “Răng em chắc .”
Chưa kịp phản ứng, anh đã đưa tay vuốt vết cắn đều tăm tắp ấy, ánh mắt tối lại: “Xem ra vẫn còn sức, tiếp tục nhé.”
Không!
Không đâu anh ơi! Em sai rồi có được không?!
yên ả, bỗng có thứ rơi .
Từng vòng gợn lan ra, lớp nối lớp khác.
Mọi thứ phản chiếu trên đều chao nghiêng, tan ra rồi lại kết hợp, rồi lại chồng lên nhau.
Những giọt bắn tung, vỗ vào bờ phát ra âm thanh dính ướt, nhịp nhàng lặp lại.
7
Sáng hôm sau, cơ thể tôi vẫn còn khỏe, chỉ có chân là mềm nhũn.
Nhưng tôi cố gắng lê dậy, rón rén bỏ chạy.
Không chạy không được, chột dạ quá.
Suốt buổi sáng trong phòng thí nghiệm, tôi đều không tập trung nổi.
Mỗi khi lơ đễnh, trong đầu chỉ có một câu – Tôi! Đã! Ngủ! Với! Cố Dự!
Rõ ràng năm tốt nghiệp cấp ba tôi đã hạ quyết tâm, từ chỉ xem anh như “bề trên” mà thôi.
Kết quả là…
Đúng là đại nghịch bất đạo!
buồn cười là, bây tôi mới thấy tin nhắn bạn thân gửi tối .
Tối mười : [Chị em, anh tớ chỗ cậu rồi. Trông còn vui nữa. Cậu nhẹ tay thôi nhé. Anh tớ là lần đầu đấy.]
Ba rưỡi sáng: [Má ơi không thể nào! Cậu nói buông thả là ? Anh tớ – người luôn giữ dưỡng sinh – lại đăng story sến sẩm như thế . Cậu làm hả?!]
Kèm ảnh chụp story của Cố Dự –[Đêm không trăng, trăng đang trong lòng.]
Hình là bàn tay đan chặt, rõ ràng là anh chụp tôi đã ngủ, tôi chẳng nhớ hết.
Phía dưới là bình luận của Cố Dao: [Trời ạ, anh là ai thế? Trả anh trai ít nói của tôi lại đây, đồ người lạ!]
Cố Dự đáp: [Ồ, quên ẩn em rồi.]
Và hết.
Tôi đặc biệt vào kiểm tra, quả cũng không thấy story đó.
Cố Dự đã ẩn tôi luôn.