Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AZLtdl7fV

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Từ nhỏ ta đã thích trộm đồ.

Nhưng cả nhà từ trên xuống dưới đều xem ta như phúc tinh.

Khi bảy tuổi, ta trộm bánh ngọt của đại tỷ rồi cho A Nhung – con mèo cưng trong nhà ăn.

A Nhung nôn ra máu mà chết, đại tỷ thoát được kiếp bị hạ độc, từ đó tỷ đối xử với ta vô cùng thân thiết.

Lúc mười ba tuổi, ta trộm quan ấn của phụ thân để giả mạo lệnh phóng thích nô lệ.

Tội nô ấy được tự do, chỉ vài năm sau đã kế thừa đại nghiệp.

Phụ thân cũng nhờ đó mà được thăng lên chức Thượng thư, từ đó ông xem ta như châu báu trong lòng bàn tay.

“Có nữ nhi như vậy, vi phu yên lòng lắm.”

Trong tiếng khen ngợi không dứt, ta mỉm cười nhìn cái đám gọi là “người nhà” kia.

Bọn họ vẫn chưa biết rằng, thứ ta thực sự muốn trộm từ trước đến nay luôn là mạng của họ.

Thân là viên minh châu của Thượng thư đương triều, chuyện hôn nhân của ta vốn chỉ có hai ngả.

Một là nghe lời mà gả cho phu quân.

Hai là ngang ngược bỏ trốn.

Nhưng ta không chọn cả hai đường.

Bởi hôn ước của ta thật ra đã được định vào năm ta mười ba tuổi bằng cách ta am hiểu nhất.

Chỉ một chữ: “trộm”.

1

Từ nhỏ ta đã thích trộm đồ.

Năm năm tuổi, ta lén chạy khỏi phòng riêng.

Trong đêm đông gió nổi, ta ở giữa những bông tuyết li ti mà khua đôi chân nhỏ, tò mò tìm kiếm xung quanh.

Tiếng gió lùa qua mang theo tiếng khóc mơ hồ.

Qua khe hở của song gỗ, ta nhìn thấy thân nương đã mất tích bấy lâu đang ở một góc phòng chứa củi.

“Thiếp thật sự không hề tư thông với ai.”

“Thiếp bị oan, chính đại phu nhân…”

“Không không, đừng động đến A Vân, là thiếp sai, là thiếp có tội…”

Mùi máu tanh xộc lên dồn dập, phụ thân ta mặt không biến sắc lau máu dính ở trên tay.

“Dù sao nàng cũng đã theo ta bao năm, ta không nhẫn tâm khiến nàng phải chịu thêm cực hình.”

“Nên ta sẽ nhân từ ban cho nàng một cái chết nhanh gọn, cứ nói với bên ngoài là mất vì bạo bệnh.”

Chính thất của phụ thân gật đầu, bà ta nở nụ cười ôn nhu, ánh mắt cố tỏ ra xót xa nhưng khi quay lại liền căn dặn nha hoàn bên cạnh.

“Sinh thần của A Huệ sắp đến, trong phủ không tiện dính máu tanh.”

“Hậu viện chẳng phải có mảnh đất hoang sao? Cứ quấn chăn rồi ném xuống đó.”

Nha hoàn kia lập tức gật đầu, rồi nhặt hòn đá vụn dưới đất, dùng nó đập từng nhát từng nhát đến khi các đốt ngón tay của mẫu thân ta nát bét.

“Phu nhân yên tâm, nô tỳ đảm bảo sẽ làm gọn gàng.”

“Hồi nãy nàng ta cứ bấu góc áo phu nhân không buông, nô tỳ cho phu nhân xả chút giận.”

Mắt ả đảo lia như thủy ngân, nụ cười đầy quỷ quyệt.

“Di nương đẹp thật, không biết sau khi xương ngón tay gãy rồi có đào nổi mình lên khỏi lòng đất hay không?”

Tiếng xẻng sắt xới đất vang lên từng đợt, máu và tủy rơi rớt khắp nơi.

Ta đứng trước mảnh đất mới lấp, gắng sức cào xới lớp bùn đóng băng.

Mười ngón tay rướm máu, móng cũng long ra.

Nhưng ta chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt trắng bệch với biểu cảm tuyệt vọng.

Đó là lần đầu tiên ta có khao khát mãnh liệt đến vậy.

Ta muốn trộm lại mạng sống cho nương ta từ chốn âm ti của Diêm Vương.

Nhưng không ai có thể đảo ngược thời gian.

Mùa đông năm ấy, phủ Liễu gia mất đi một vị di nương trong lặng lẽ, không một ai hỏi đến.

Mọi ngày vẫn tiếp tục như thường.

Chỉ có chút biến động nhỏ là ma ma chăm ta bấy lâu nay đã về quê dưỡng già lúc xuân sang vì bệnh đường ruột trầm trọng.

Trước lúc lên đường, nha hoàn cận thân nhất của đại phu nhân tên Đậu Miêu níu tay ma ma quyến luyến không rời.

“Người phải đi thật rồi sao, dưỡng mẫu?”

“Ta chẳng nỡ rời xa người chút nào đâu.”

Đôi mắt đen láy như màn đêm của ả nhìn chằm chằm ma ma khiến bà giật mình hoảng sợ.

“Xin đại phu nhân yên tâm, nô tỳ tuyệt đối không nói gì hết.”

“Khế ước bán thân của cả nhà nô tỳ vẫn nằm trong tay phu nhân, nô tỳ tự biết mình nên giữ bổn phận.”

Nghe thế Đậu Miêu mới buông tay, mỉm cười đoan trang.

Nhưng khi quay đi, khóe môi ả lại khẽ nhếch đầy khinh bỉ.

“Rốt cuộc cũng già rồi, còn chưa kịp làm được việc gì đã bệnh đến ra nông nỗi này.”

“Thật uổng cho thứ thuốc tốt mà phu nhân đặc biệt tìm kiếm.”

Ta lặng lẽ nhấc nắp chum nước nhìn theo chiếc xe ngựa chở ma ma dần đi xa, trong lòng quyến luyến không thôi.

Bà đương nhiên sẽ không hé lộ gì.

Vì bà sắp chết rồi.

Mà người chết đâu biết nói năng.

Hằng đêm, ta đều bí mật đổi chén chè ngọt bà đưa ta bằng chén của bà.

Ta không thể trộm lại được tính mạng của mẫu thân, nhưng ta có thể từng bước, từng bước giành lấy sinh cơ cho mình.

Rồi cuối cùng trộm đi mạng của tất cả những kẻ trong phủ Liễu này.

Ta dõi theo bóng lưng Đậu Miêu, những ngón tay nắm chặt gói thuốc trong ống tay áo.

“Loại thuốc tốt mà đại phu nhân bỏ công tìm kiếm sao có thể để lãng phí.”

2

Sau khi ma ma rời đi, trong phủ cũng không có thêm người đến chăm sóc ta.

Cơm canh ôi thiu làm ta đói lả như bộ xương sống dậy.

Duy chỉ có nha hoàn Tiểu Điệp thấy không nỡ lòng mới đến trước mặt đại nương tử khóc lóc.

“Dù thế nào thì tiểu thư cũng là cốt nhục của lão gia, mấy hộ nghèo ngoài kia còn chẳng ngược đãi nhi nữ mình như vậy.”

Nào ngờ nàng lại bị Đậu Miêu tát một phát làm bật cả hai cái răng.

Đêm đó, Tiểu Điệp với một bên má sưng đỏ rưng rưng chia một nửa khẩu phần ăn ít ỏi của mình cho ta.

“Nô tỳ vô dụng, chẳng thể chăm sóc tiểu thư đàng hoàng.”

“Đây là đồ nô tỳ ăn, tuy thô nhưng ít ra còn sạch sẽ.”

Ta nhìn chiếc bánh khô cứng trong tay Tiểu Điệp mà chán nản cụp mắt.

Con bé này sao ngu thế.

Ai lại muốn chịu khổ cùng nó chứ.

Đã ăn thì phải no, phải ngon.

Chẳng hạn như mấy món điểm tâm của đại tỷ.

Ta cầm hộp bánh ngọt trên chiếc kỷ nhỏ đầu giường, nhoẻn miệng cười ngọt ngào.

“Tiểu Điệp, muội nếm thử món này đi.”

“Đừng ăn hết nhé, chừa một ít cho A Nhung.”

Tiểu Điệp đang ngấu nghiến đồ ăn bỗng khựng lại, mắt lóe lên vẻ xót xa.

“Cái con súc sinh đó ngày thường bắt nạt tiểu thư không ít lần.”

“Sao tiểu thư còn phải chắt chiu những món ngon thế này để lấy lòng nó?”

Tiểu Điệp nói đến nỗi tức giận, nàng bực dọc nhét hết chỗ bánh ngọt còn lại vào miệng.

Ta nhìn đôi má phồng lên của Tiểu Điệp, chỉ đành ngậm ngùi siết chặt miếng bánh ngọt đã chuẩn bị sẵn trong tay áo.

Đúng là một cô bé chẳng có chút tâm cơ gì.

Phải cho A Nhung ăn thì chúng ta mới có ngày tháng dễ chịu chứ.

Sáng hôm sau.

Kẻ hầu người hạ lũ lượt qua lại.

Ta xách vạt váy, nghiêm túc ngồi xuống một góc sân, bẻ bánh ngọt trên tay từng mẩu, từng mẩu.

A Nhung đánh hơi được mùi thơm thì cái đuôi vểnh cao lên, đôi mắt tròn xoe kiêu kỳ nheo lại thành đường chỉ mảnh.

Ngay sau đó, một tiếng thét xé lòng vang vọng khắp sân.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương