Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Chương 5

Gần trường có một khu trò chơi nhỏ, mới tôi đã chú ý rồi.

Thực ra chẳng tính là công giải trí, chỉ là vài trò chơi mini bên ngoài siêu thị.

tôi chưa từng được chơi.

Và chắc là… Trần Hựu Kim chưa bao giờ chơi.

Chủ bãi kéo ra một chiếc va chạm màu hồng trước chúng tôi.

Tôi sáng như sao.

Trần Hựu Kim ngồi im, trên đầy dấu chấm hỏi:

“Triển … cậu có chắc là tôi chơi được thứ này không?”

Tôi vòng qua gối cậu ấy, nhấc bổng lên:

tôi đi! Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa!”

Hơi thở cậu phả bên cổ tôi, nóng bừng.

Trái tim cả đập như muốn nổ tung.

Cậu ấy mong chờ mà, mong được làm một đứa trẻ bình thường, chơi những trò điên điên, chẳng cần lý do gì cả.

Một chở đứa.

Cậu ấy cầm vô-lăng.

Tôi đạp chân ga.

Mới chơi nên gà toàn tập.

Một nhóc tiểu học chạy nhanh như quỷ, còn tông chúng tôi góc.

Trần Hựu Kim bật chế độ chiến đấu, đuổi theo nhóc kia mà húc tới tấp quyết tâm không phân thắng bại sẽ không chịu dừng.

Tôi bám chặt khung , phấn khích la hét:

“Xông lên! Trần Hựu Kim!”

“Bên ! Bên trái tới!!”

Kết thúc một trận ngắn ngủi, n.g.ự.c tôi phập phồng thở dốc.

trời xa xa đã khuất hẳn.

Đèn đu quay đối diện bật sáng rực.

Tôi nghiêng gương Trần Hựu Kim.

Một mảng ánh đèn chiếu lên cậu ấy, như những ngọn lửa li ti đang nhảy múa.

Đâu còn chút vẻ buồn bã ban :

“Trần Hựu Kim.” – Tôi nhướng mày:

“Phối hợp tốt đấy. Thêm ván nữa không?”

Cuối ngày đó, Trần Hựu Kim bị người nhà tìm tới đưa về.

Tôi sợ cậu ấy về sẽ bị mắng nên nhắn bày ra đủ loại đối phó.

nhắn như ném xuống biển, chẳng phản hồi gì.

khi sắp ngủ tôi nhận được một nhắn:

“Nhà có việc. Ba ngày quay lại.”

Sang , cậu ấy không lớp.

ăn trưa, bê khay ngồi cạnh tôi:

, cậu đừng lo. Tớ nhờ ba mẹ hỏi rồi. Trần Hựu Kim về tổ trạch nhà họ Trần, vài nữa mới quay lại.”

Tôi gật :

“Tớ biết mà, cậu ấy nhắn WeChat cho tớ rồi.”

ấy hơi ngạc nhiên:

“Bây giờ cậu ấy còn được cầm điện thoại á?”

“Về quê không được dùng điện thoại hả?”

tính là vậy… nhà cậu ấy nhiều quy củ lắm.”

Tôi ngẫm nghĩ…

Hèn gì những nhắn tôi gửi đều không thấy trả lời.

Trong khay của chỉ có một quả trứng luộc.

Nhớ lại bữa gặp, Hoắc Thiên từng mỉa mai chuyện cân nặng của ấy.

Tôi đẩy phần thịt chiên giòn của mình sang:

“Vì ánh người khác mà ép bản thân giảm cân không là tự hành hạ mình sao?”

“Cái này tớ chưa đụng, cậu ăn đi.”

thở dài:

“Tớ muốn ăn chứ… năm đó vì giảm cân quá đà đã làm dạ dày bị tổn thương rồi. Giờ thấy đồ ăn là chẳng muốn ăn…”

“Tất cả luôn sao?”

“Những món bình thường ở căn-… về cơ bản đều bị không thèm ăn.”

Tôi không .

Trên đời thiếu gì cao thủ ăn uống.

Tôi chống nạnh:

“Đi! Tôi dẫn cậu đi ăn ngon!”

Tôi dẫn leo tường trốn ra ngoài.

Bên ngoài là một dãy phố ăn vặt.

Ngay phố là quán mì cay và đồ xiên bốc mùi thơm phức.

Tôi lôi ấy luôn.

Một tô mì cay có rau, có thịt, có cả chả .

lần thứ năm lấy hết can đảm gắp miếng chả cá cho miệng, thay đổi trong tích tắc.

Tôi cười híp :

“Ăn đi~ Ăn một miếng là im luôn đó~”

ăn rau, ấy vẫn muốn nôn theo phản xạ.

nhai chả là lại nuốt được ngay.

Tôi đơ cả người.

Không chống cự tí nào luôn à??

Mức độ tập trung đồ ăn tăng lên đẳng cấp cao nhất: không nói chuyện, không ai, chỉ tập trung ăn.

Tới ăn xong:

đứa ngồi đờ ra vì no ngập .

Chứng chán ăn à? Hoàn toàn không tồn tại.

….

Ngày Trần Hựu Kim quay lại trường, bầu trời của cậu ấy như sập xuống.

! Sao cậu lại lớp K nữa rồi?!”

ba tôi bước cổng trường, chân đã mềm nhũn.

Giáo chủ nhiệm tiến lên đón:

“Xin lỗi anh nhé, ba của …”

Ba tôi đỏ hoe, tôi một cái rồi thở dài não nề:

“Không sao đâu , cứ nói thẳng đi. Con bé nhà tôi lại gây họa gì rồi?”

“Nhà tôi điều kiện kém, bồi thường bao nhiêu tôi ráng lo cho được.”

giáo luống cuống xua :

“Không thế… Mà là… được yêu thích quá mức…”

Chưa kịp nói hết câu

Trần Hựu Kim và cãi nhau ầm ĩ xông thẳng .

người vốn im lìm, giờ khẩu chiến như đang tranh biện.

Và lần này không còn đá xoáy nhẹ nữa, chuyển sang công kích cá nhân.

“Đồ giả tạo! Nếu không do cậu phá đám lưng, tớ có bị lớp A lôi về không?!”

“Cậu mới là đồ không ra gì! Nhân người ta vắng dám cướp chỗ ngồi, đồ dày!”

rồi là tớ nương đấy! Lần nhất định để cậu bị nhốt một tháng!”

“Tớ biết ngay có người báo tớ trốn học mà!”

là biết sắp động động chân, giáo chủ nhiệm run rẩy nước như sắp rơi:

“Ba của … anh đưa con bé về nhà nghỉ vài đi ạ…”

“Tiền thưởng cuối năm mất mất đi… nếu tổ tông này mà đ.á.n.h nhau thật… hu hu hu… chứng chỉ giáo thi của tôi…”

Ra khỏi cổng trường, ba tôi vẫn còn sững người.

Ông móc túi lấy điếu thuốc, đứng một hồi mới thở ra một hơi:

“Ở nhà mấy hả?”

Tôi phẩy :

“Cứ chill thôi ba ơi”

tải nhỏ chở tôi về xưởng phế liệu.

Trước cổng đã đứng một đám người xem trò vui.

một vòng thấy toàn là những kẻ đã từng bị tôi dạy dỗ vài lần.

“Ồ, lại bị đuổi học nữa à?”

“Lần này đắc tội thiếu gia tiểu nhà nào đấy? Kể ra cho vui coi.”

ba con anh có tư cách gì mà đòi đắc tội người ta chứ? Tranh thủ thu dọn đi cho rồi… chạy ngay trong đêm cho kịp.”

“Triển ơi, ba nuôi mày khổ lắm rồi đó. Thà ngày đó cứ để mày c.h.ế.t rét cho xong.”

Khi tôi siết chặt nắm đấm, ba tôi đã giơ chặn lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương