Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Từ đó, cuối tôi đã nghĩ thông suốt cục diện bế tắc hiện tại.

Tại sau khi làm rõ tổn thương thời thơ ấu, tôi vẫn cảm thấy đau khổ? Tôi vốn có thể bỏ đi từ 16 tuổi đi báo thù, chẳng cần thiết tiếp tục ba, tại tôi cứ lại bên cạnh mẹ chịu đựng đau khổ?

Bởi vì Chu Hồng Hưng là bệnh của tôi, mẹ cũng thế.

Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc, cũng từng là một đứa trẻ ngoan.

Nhưng kể từ ngày hôm đó lớp hai, tôi đã ngừng trưởng thành, bắt đầu mục rữa, cha từ bỏ tôi, nhưng mẹ lại không chịu buông tay.

Tôi đi trên con khác với mẹ, tôi sắp thối rữa cả rồi, mà bà vẫn một thánh mẫu, cố kéo tôi về con của bà . Bà đặt cả nửa đời người vào tôi, chỉ kéo tôi quay lại quỹ đạo.

Vì bà , tôi nỗ lực sống sống của người bình thường, tôi nỗ lực tập, thi đỗ hai trọng điểm, rồi lại thi đỗ ba trọng điểm.

Nhưng tôi thực không gượng nổi nữa rồi. sống của người bình thường, tôi không sống nổi nữa.

Đêm sinh nhật 16 tuổi, cuối tôi cũng lấy hết can đảm từ biệt mẹ.

Tôi nói với bà rằng tôi cũng hết cách rồi, hy vọng bà có thể hiểu cho tôi, tôi đi. Tôi 16 tuổi rồi, có thể tự chịu toàn bộ trách nhiệm hình , tôi làm tôi chịu, không liên lụy đến bà.

Nhưng bà khóc nói, con có thể đối xử với mẹ thế, con không thể nghĩ cho mẹ một chút, mẹ sinh con nuôi con, thật không dễ dàng gì…

rời nhà càng xa, tôi càng nhận được rằng, cái gọi là liên lụy, đâu đơn giản chỉ là định tội theo luật pháp.

ràng buộc với mẹ không thứ có thể dễ dàng cắt đứt, đến 16 tuổi không được, thậm chí đến 18 tuổi cũng không được.

Ngày cảnh sát đưa về, mẹ ôm tôi khóc suốt một đêm.

Tôi không rơi một giọt nước mắt . Nhưng tôi bảo bà, tôi bỏ rồi, tôi làm người tốt, vĩnh viễn lại bên cạnh bà.

Mẹ tin tôi. Nghe lời thề của tôi, bà yên , không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.

Tôi tiếp tục ba, bà tiếp tục đi làm. Bà tin tôi không rời đi nữa, tin tôi vô điều kiện.

Sức mạnh của lòng tin, quả thực vô to lớn.

Tôi đã nói trước, điều kiện quan trọng thôi miên thành công chính là tin .

Tại tôi không thể tiếp nhận điều trị thôi miên, chính là vì tôi không thể tin Dương. Cho dù Dương tận tình dạy tôi , truyền lại y bát cho tôi, tôi cũng không thể tin ông ta.

Nhưng liệu pháp thôi miên của Dương cũng không hoàn toàn vô dụng.

Mẹ tin tôi vô điều kiện nghĩa là gì?

Nghĩa là, tôi có thể làm lý của bà.

Tôi có thể dùng ám thị lý trong sống ngày qua ngày, thay đổi tiềm của bà.

A Nguyên cô nhi viện bằng tuổi tôi, chiều cao cũng xấp xỉ.

Tôi ghen tị A Nguyên là trẻ mồ côi, A Nguyên ghen tị tôi có mẹ. Mong ước của chúng tôi hòa hợp đến thế, xúi giục tôi tiến hành một thí nghiệm táo bạo.

A Nguyên bẩm sinh hơi béo, tôi bẩm sinh hơi gầy. A Nguyên bắt đầu giảm cân, còn tôi nỗ lực ăn nhiều. Tôi thường vô tình nói với mẹ: Mẹ ơi, hình con béo lên rồi.

Trên cổ A Nguyên có một vết sẹo, trên tay chân tôi cũng có sẹo, A Nguyên bèn làm tay chân thương, tôi cũng làm cổ thương. Tôi bảo mẹ, đây là đi ngã, cành cây quẹt vào.

A Nguyên tìm phòng khám nhỏ cắt mí mắt, tôi cắt tóc đầu đinh, cạo cao chân tóc.

Tôi dạy A Nguyên kiến ba, A Nguyên ngữ khí nói chuyện thói quen sinh hoạt của tôi.

Tôi kể về quá khứ xa xôi, hồi nhỏ cả nhà ba người đi công viên chơi, hồi nhỏ tôi có người bạn , tôi kể tất cả ký ức tốt đẹp cho A Nguyên, không nói cho cậu biết tôi đã làm bao nhiêu việc xấu, cũng không kể chuyện mẹ đã đưa tôi chạy vạy khắp nơi, khóc lóc than thở vì tôi thế , bởi vì ký ức đau khổ mẹ cũng không nhắc lại nữa.

A Nguyên đ.á.n.h tráo ảnh trong hồ sơ cô nhi viện. Tôi cũng mượn cớ đốt bỏ phần lớn album ảnh, chỉ giữ lại vài tấm ảnh thơ ấu trông có nét giống A Nguyên góc độ đó, thường xuyên đưa cho mẹ xem.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn.

Thuốc Dương kê cho tôi tên là Chlorpromazine, tác dụng phụ lớn, dễ khiến người ta trở nên đờ đẫn, ham ngủ, còn gây rối loạn nhận .

Tôi chưa uống lần , nhưng tôi nghiền nát viên thuốc, mỗi ngày pha một liều lượng thấp vào nước mẹ uống, làm lẫn lộn thính giác thị giác của mẹ.

… Cách làm này quả thực điên rồ mất nhân tính, nhưng tôi không còn cách khác, tôi mẹ đều đã rồi.

Tóm lại, trong sống hàng ngày, tôi không ngừng ám thị lý cho mẹ, khiến bà làm mờ ấn tượng về tôi trong tiềm , quen với thay đổi của tôi.

Tôi A Nguyên bắt chước lẫn nhau, ngày càng giống nhau, chúng tôi luân phiên xuất hiện trước mặt mẹ, cho đến khi mẹ không còn nghi ngờ gì nữa.

Tôi dùng trọn vẹn thời gian ba, thực hiện một thôi miên kéo dài ba với mẹ, dạy mẹ coi A Nguyên là tôi.

Kỳ thi đại cuối vẫn là tôi đi thi, tôi làm bài tốt. Một ngày sau khi có điểm, là sinh nhật 19 tuổi của tôi.

Tối hôm đó mẹ mua bánh kem, làm một bàn đầy ăn, uống nhiều rượu. Giống hệt ba trước.

Tôi ước xong, thổi tắt nến.

Mẹ hỏi tôi ước gì, tôi nói là lời chúc phúc dành cho mẹ.

vui, nói con trai có tiền đồ, sau này được nương nhờ con sống sung sướng, có không, con trai?

Tôi nói, vâng, mẹ ạ.

Mẹ cười mãn nguyện, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Tôi tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt bà, nhìn lâu lâu, mới đứng dậy rời đi.

Đêm sinh nhật 19 tuổi , tôi trưởng thành, thành nhân, rời nhà, bước vào màn đêm mênh mông, không bao giờ quay đầu lại nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương