Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
là tôi lại bị đuổi học.
Mẹ ốm nặng một trận, sau khi khỏi dường như tỉnh táo nhiều.
Bà đưa tôi chuyển nhà lần nữa, chuyển đến đây.
Tòa nhà tập thể phía Tây cùng của Nhà máy Cơ khí số 2, vì nằm sát b.ắ.n Tây Sơn nên các gia đình công khác tránh xa như tránh tà.
Ai xui xẻo sở hữu một căn “nhà view bắn” như , sẽ dùng ván gỗ đóng kín cửa phía đó lại, đóng vĩnh viễn, để tránh vô tình thấy thứ không nên .
Mẹ cũng dùng biện pháp tương tự, bà dùng báo giấy, vừa che cửa lại không ảnh hưởng ánh sáng.
Mà cửa dán báo thì vẫn có thể mở được.
Bà thậm chí làm một cái giá hoa bên ngoài cửa phòng tôi, bê một chậu đất nung đỏ lên đó, trồng một chậu lan. Sáng nào bà cũng tưới nước hoặc cắt tỉa, cúi cụp mắt, không dám xa.
lại cố tình khép hờ cửa để thông gió, cốt để tôi vừa ngủ dậy là có thể trực tiếp quan sát hiện t.ử hình.
Tôi hiểu dụng ý của mẹ. Bà biết cảm hóa tích cực không thông, bèn chọn cách giáo d.ụ.c ngược, để tôi xem người xấu bị xử b.ắ.n như nào, hy vọng tôi có thể đồng cảm, biết sợ hãi, từ đó tự kiềm chế bản thân, trở một người tốt.
Ban , tôi thực bị cảnh xử b.ắ.n làm chấn động, tôi lại trở một đứa trẻ ngoan ngoãn học giỏi.
chỉ mình tôi biết, nội tâm tôi đau khổ nhường nào, tôi cố nén d.ụ.c vọng làm việc ác, thậm chí đau khổ đến mức bắt tự hại bản thân.
Trên cánh , trên chân tôi là vết thương tự hại, tinh thần tôi cũng lung lay sắp đổ.
Muốn kiềm chế bản thân không tội cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Lục, ông xem .
6
Trần Uyên bị còng , không tiện xắn áo, là cúi c.ắ.n áo kéo lên, tôi xem những vết sẹo cũ trên cánh .
“Xem khi đó anh quả thực rất đau khổ.” Tôi kết luận: “Người mẹ vì muốn giáo d.ụ.c đứa con trai phản xã hội mà chuyển đến gần bắn, đây cũng coi là biện pháp vạn bất đắc dĩ, Mạnh mẫu thấy cũng phải bái phục.”
Trần Uyên nói: “ làm ngược lại càng khiến tôi áp lực . Dùng cách để cưỡng ép uốn nắn, chẳng lẽ không khiến tâm lý con người ta càng vặn vẹo sao?”
“Anh nói đúng.” Tôi chần chừ: “Có điều, vẫn đừng nên lái vấn đề sang hướng tâm thần. Anh không mắc những đó, anh cũng nhận được phán quyết công bằng nhất rồi. Nếu trông chờ vào điều để lật lại bản án thì không thể nào đâu.”
Trần Uyên nói: “Tôi chỉ đang trần thuật khách quan một số thật thôi.”
Tôi lắc : “Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc có phải thật hay không, tôi cũng không thể kiểm chứng. Tôi chỉ biết hành vi tội của anh rõ ràng. gian cuối cùng , hãy suy nghĩ kỹ xem anh làm những gì.”
“Gia đình Chu Hồng Hưng vốn đang hạnh phúc, anh chỉ vì vài câu cãi vã với Chu Hồng Hưng mà ghi hận lòng rồi sát hại, khiến một gia đình đang yên ấm bị phủ bóng đen; vào tù không chịu cải tạo, lại sai lầm nghiêm trọng, vẫn chỉ vì chút cãi vã mà đ.á.n.h c.h.ế.t bạn tù Mã Minh. – Chẳng có gì có thể biện minh tội ác của anh, để anh nhẹ nhàng gánh trên lưng hai mạng người như vậy.”
Trần Uyên nói: “Chỉ vì chút cãi vã mà tôi g.i.ế.c hai người, khả năng quản lý cảm xúc của tôi kém thật đấy. Lục, phải không?”
Tôi nhất nghẹn lời.
Là chuyên viên tư vấn tâm lý, tôi nắm rõ trạng thái tâm lý của đa số tù.
Có những cảm xúc d.a.o động mạnh, khả năng tự chủ kém, thường xuyên cần tôi tư vấn. Những thường là đối tượng tôi phải quan tâm đặc biệt.
Mà như nói trước đó, Trần Uyên không phải đối tượng quan tâm đặc biệt của tôi. Vì từ khi vào tù biểu hiện của khá tốt, cảm xúc rất ổn định, không cần tôi bận tâm. Trước đó tôi cũng chưa từng nói với quá vài câu, hiểu biết về cũng rất ít.
Tên tù bị đ.á.n.h c.h.ế.t là Mã Minh, vào tù vì tội ấ.u d.â.m và sát hại trẻ em, cặn bã những loại cặn bã, là đối tượng bị phỉ nhổ bắt nạt tù, đi đến đâu cũng bị nhắm vào. Chính vì tính cách Trần Uyên tương đối trầm tĩnh, không gây chuyện nên mới sắp xếp hai người một buồng, cũng bình an vô được một gian dài.
Nghĩ lại thì, Trần Uyên quả thực không giống người vì vài câu cãi vã mà kích động g.i.ế.c người. thật định cục rồi.
Tôi nói: “Những động cơ g.i.ế.c người đó là do chính miệng anh khai nhận mà.”
“Vậy sao.” Thần sắc Trần Uyên bình thản: “Câu chuyện vẫn chưa kể xong đâu.”
Sắp đến giờ hành quyết rồi, chẳng lẽ muốn lật lại lời khai trước đây?
Tôi đồng hồ.
“ một tiếng rưỡi nữa. Anh kể tiếp đi.”
7
Lời kể của Trần Uyên (3)
Để biến tôi người bình thường, mẹ đưa tôi chuyển đến gần bắn, tiến hành giáo d.ụ.c ngược.
xem cảnh xử b.ắ.n nhiều, tôi cũng quen, mãi mãi chỉ có vài kiểu phản ứng trước khi c.h.ế.t, mãi mãi là cái c.h.ế.t rập khuôn như nhau. Dần dần tôi cảm thấy, t.ử hình cũng chỉ đến mà thôi.
Giáo d.ụ.c ngược chẳng những không làm tôi người tốt, mà khiến tôi đối diện thản nhiên với kết cục của một kẻ xấu.
Mẹ hoàn toàn không biết điều , bà vẫn cúi mở cánh cửa kia tôi mỗi ngày.
Tất nhiên, mẹ cũng không từ bỏ các phương pháp tích cực.
Có một họ Dương, mở phòng khám ở thị trấn, đồng kiêm luôn tư vấn tâm lý. đó chẳng mấy ai đi tư vấn tâm lý, phần lớn gian ông ta chỉ khám mấy vặt vãnh như cảm cúm sốt sắng.
tôi trở khách quen của ông ta, tiếp nhận điều trị tâm lý ở chỗ ông ta.
Để che mắt thiên hạ tôi đi chữa , mẹ hẹn hò với gã đàn ông độc thân năm mươi tuổi là Dương kia, mượn danh nghĩa để Dương giúp đỡ dạy dỗ con cái.