Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 4

Tôi nói tiếp: “Tối nay Thẩm Tu Bạch không về, cậu nhớ bày mấy chiêu đánh lạc hướng rồi hãy đi.”

Cô ấy gật đầu.

Nhờ Thẩm Hoài Châu “bật đèn xanh”, Ôn Niên thoát đi vô cùng thuận lợi.

Để khỏi khiến Thẩm Tu Bạch nghi ngờ, thỉnh thoảng cô ấy vẫn gửi chút tin tức linh tinh cho cậu ta.

Đêm đó, đến khi nhận được tin Ôn Niên đã hạ cánh an toàn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

11

Thẩm Hoài Châu đòi tôi phải “cảm ơn” anh.

Lúc cả hai quấn quýt, anh cúi đầu nhìn tôi: “Thư Du, lấy anh nhé.”

Tôi bừng tỉnh, lắp bắp: “Đừng… anh đừng nói lung tung.”

Chỉ là anh hứng lên nhất thời thôi.

Nhỡ tôi tưởng thật thì sao?

Với cả, chuyện Ôn Niên và Thẩm Tu Bạch coi như xong rồi.

Nếu tôi cưới anh, sau này chẳng còn người cùng tôi “vào sinh ra tử” nữa, khác gì đi ngược hoàn toàn với kế hoạch ban đầu.

Thấy tôi còn đang do dự, anh cau mày: “Em không muốn sao?”

Tôi ngập ngừng: “Hay là… anh ngủ dậy suy nghĩ kĩ rồi hẵng nói, mấy lời này không thể đùa được.”

Càng nói thì giọng tôi càng bé: “Vả lại, anh có thích em đến thế đâu.”

“Sau này lỡ lại ly hôn…”

Tôi đã xác định rõ vị trí của mình, chỉ là chim hoàng yến nhà họ Ôn gửi sang đây để gán nợ.

Hơn nữa, gia đình hào môn bọn họ thường chú trọng việc “môn đăng hộ đối.”

Giờ Ôn Niên lại không có ở đây, nếu mẹ anh không đồng ý thì tôi một mình làm sao xoay xở được?

Nét mặt anh trầm xuống: “Anh đang cầu hôn em, sao em lại nói tới chuyện ly hôn?”

Tôi cũng chỉ lo xa thôi.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt anh, tôi chẳng dám buông thêm lời nào gây cụt hứng nữa, đành chui vào chăn: “Để em mơ rồi suy nghĩ tiếp.”

Thẩm Hoài Châu cũng không ép buộc mà nằm xuống bên cạnh.

Đang lúc tôi mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng anh chọt vai tôi: “Sao lại bảo anh không thích em nhiều?”

Theo thông lệ, chắc giờ anh sẽ dỗ ngọt tôi.

Tôi giả vờ ngáy khò khò, làm bộ ngủ say để không phải trả lời.

Anh cũng không hỏi thêm.

12

Sáng hôm sau, tôi cố nhắm tịt mắt chờ Thẩm Hoài Châu ra khỏi nhà mới dám mở mắt ra.

Việc đầu tiên là lấy điện thoại nhắn tin cho Ôn Niên:

[Thế nào, vẫn thuận lợi chứ?]

Ôn Niên trả lời ngay: [Ổn rồi, đã ổn định hết, bên cậu thế nào?]

Tôi vội kể chuyện tối qua anh ấy cầu hôn tôi trên giường.

Kể xong, tôi hỏi: [Giờ làm sao đây?]

Trên màn hình hiển thị khá lâu “Đối phương đang nhập…”.

Hồi lâu sau, Ôn Niên mới nhắn lại: [Cậu nghĩ thế nào? Thật ra tớ thấy Thẩm Hoài Châu cũng tốt, hơn hẳn thằng em khốn nạn kia cả trăm lần.]

Tôi thở dài nhắn lại: [Tớ cũng thấy anh ấy tốt, nhưng chúng ta bị nhà họ Ôn gửi sang để gán nợ mà, chuyện “chim hoàng yến” thành chính thất gì đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi.]

[Với lại tớ cũng không chắc tối qua anh ấy có nghiêm túc không nữa.]

Lần này Ôn Niên trả lời còn chậm hơn.

Đến lúc tôi không nhịn nổi nữa định nhắn tin thúc giục, cô ấy mới gửi: [Hay cậu cứ thử xem sao? Dù gì tớ cũng có cảm giác anh ấy có chút thích cậu thật.]

Nhắn xong câu đó, Ôn Niên lại im luôn.

Tôi hỏi tiếp: [Thử thế nào?]

[Phát hiện anh ấy không thích tớ thì lại ly hôn à?]

[Như thế không hay lắm đâu?]

Ôn Niên không trả lời nữa.

Tôi lo quá, chờ hơn một tiếng rồi bấm gọi video cho cô ấy.

Dù được bắt máy ngay nhưng tôi vẫn chẳng thấy mặt mà chỉ nghe tiếng cô ấy đang tức tối mắng: “Thẩm Tu Bạch, đồ khốn! Sao anh cứ như chó thế hả?”

“Ừm …”

Tôi lập tức cúp máy.

Cô ấy bị bắt lại rồi à?

Mà cũng chỉ trong vài giây đó, tôi đã kịp rút ra một kết luận quan trọng.

Chắc cô ấy và Thẩm Tu Bạch sắp hòa nhau rồi.

Tôi bực bội vẽ vòng phép nguyền rủa bọn họ.

Biết thế này thì tôi cần gì phải “hy sinh”?

Giờ eo tôi vẫn còn đau đây này!

13

Ôn Niên không cho lời khuyên nên tôi bèn nằm sấp trên giường suy nghĩ.

Tôi vừa mới quyết định “thử” thì Thẩm Hoài Châu đã đẩy cửa bước vào.

Anh hất cằm: “’Chim hoàng yến’ là gì, anh không hiểu, em giải thích thử xem?

“Tại sao em lại là chim hoàng yến?”

Tôi sững sờ.

Chim hoàng yến?

Sau khi ngẩn ra hai giây, tôi bỗng sực nhớ: “Sao anh biết?”

Anh bất lực: “Hôm qua em dùng máy tính của anh đăng nhập vào WeChat mà quên đăng xuất, em bảo anh làm sao mà không biết cho được?”

Lời tôi chuẩn bị nói liền nghẹn lại, chỉ đành cười gượng.

Tôi đúng là quên thật.

Anh nhìn tôi: “Đừng đánh trống lảng.”

“Trước hết giải thích cái gì là chim hoàng yến, sao em lại cho rằng mình là chim hoàng yến?”

Nghĩ đến nửa “quân sư” Ôn Niên đã đề xuất, tôi dứt khoát nói thẳng:

“Thì nhà họ Ôn gửi bọn em qua để gán nợ, anh cũng đâu từng nói sẽ cưới em.”

“Không phải chim hoàng yến thì là gì?”

Anh cau mày: “Gán nợ?”

Thấy chưa, tôi đã nghi từ lâu rồi, thức đêm suốt sẽ làm đầu óc đần độn, giờ tôi phải giải thích rõ: “Nhà họ Ôn phá sản, nợ các anh một khoản, họ không có khả năng trả nên mới đưa em và Ôn Niên đến đây.”

“Không lẽ em hiểu nhầm à?”

“Bởi khi bọn em đến nhà họ Thẩm xong thì chẳng còn ai đòi nợ nữa.”

Anh nghe xong cũng xâu chuỗi lại mọi thứ: “Thứ nhất, buôn bán người là phạm pháp.”

“Thứ hai, khi nào anh nói em sang đây là để gán nợ?”

Tôi chụm hai ngón tay lại: “Anh cũng chưa từng bảo là không mà.”

Thẩm Hoài Châu bị tôi làm cho bật cười bất lực: “Nhiều người nợ anh lắm lắm, thế anh phải nuôi bao nhiêu chim hoàng yến cho đủ?”

Nghe anh nói cũng có lý.

Tôi ngước mắt: “Vậy…”

Thật ra tôi cũng không biết phải hỏi thế nào.

Nếu không phải vì gán nợ, sao tôi và Ôn Niên lại bị tống sang đây?

Anh chủ động giải thích: “Lúc đó anh bảo muốn cưới em, thậm chí sính lễ cũng đã gửi rồi.”

“Nhưng bố mẹ em lại bỏ đi mất.”

“Thấy em buồn nên anh nghĩ sẽ nói chuyện này sau, ai ngờ em lại cho rằng mình là chim hoàng yến.”

Tôi ngẩn ra, sống lưng chợt lạnh toát.

Tôi nhớ rõ, hồi ấy bố mẹ nhà họ Ôn không nhắc đến chuyện anh muốn cưới tôi.

Họ chỉ khóc lóc kêu phá sản, nợ nần chồng chất, mong tôi và Ôn Niên cứu giúp gia đình.

Thấy chúng tôi không đồng ý, họ dứt khoát ép chúng tôi sang nhà họ Thẩm.

Cái gọi là sính lễ, một đồng tôi cũng chưa bao giờ thấy.

Dù đã hiểu rõ sự bạc bẽo của họ, tim tôi vẫn nhói đau như bị kim châm.

Có lẽ họ giấu tôi, vì nếu gả tôi cho anh thì họ phải chi tiền sính lễ.

Nhưng “tặng” tôi làm chim hoàng yến thì chẳng tốn đồng nào.

Thấy tôi bắt đầu đỏ mắt, nụ cười trên gương mặt anh cũng tắt.

Thẩm Hoài Châu vội rút mấy tờ giấy ăn: “Là lỗi của anh, lẽ ra nên nói với em sớm hơn.”

“Thật ra ban đầu anh vẫn lấy làm lạ, cách em đối xử với anh không giống cách một cô gái nhìn vị hôn phu, mà y như đang nhìn ông chủ.”

“Nhưng anh lại tưởng…”

Anh bỗng dừng lại.

Tôi gặng hỏi: “Anh tưởng cái gì?”

Vành tai anh đỏ bừng, giọng nhỏ đến mức hầu như không nghe thấy: “Anh tưởng đó là… sở thích riêng của em.”

Mặt tôi cũng nóng bừng: “Anh bị bệnh à!”

Thấy tôi không còn muốn rơi nước mắt, anh mới thở phào: “Anh khỏe lắm.”

Tôi cào cào tấm ga trải giường, hỏi tiếp: “Chúng ta vốn chẳng quen biết nhau, sao anh lại muốn cưới em?”

Từ nhỏ đến lớn, tôi với Ôn Niên gần như luôn bị nhốt ở trong nhà học hành, chẳng có chuyện thanh mai trúc mã gì.

Lớn thêm chút nữa thì hai chúng tôi lại bận đối phó vì sợ họ Ôn bán con, càng không thể quen biết người như anh.

Thẩm Hoài Châu vẫn đỏ mặt: “Thì… hôm sinh nhật em, anh cũng ở khách sạn đó, vô tình thấy em từ xa, nhìn một cái liền thích.”

Quá ngẫu hứng, mà cũng khá “tình yêu sét đánh.”

Nói xong, anh bắt đầu truy hỏi: “Vậy em không muốn lấy anh, là vì em không thích anh, hay do anh dọa em sợ?”

Tôi thành thật: “Là… sợ.”

Trừ Ôn Niên ra thì anh là người đối xử tốt với tôi nhất.

Nói không động lòng là nói dối.

Tùy chỉnh
Danh sách chương